Chương trước
Chương sau
Ừm ưm ưm ưm ưʍ...
Nguyễn Manh Manh đột nhiên hơi xoắn xuýt.
Lệ Quân Ngự ra mặt cho cô, còn giúp cô cho Nguyễn Kiều Kiều một "Niềm vui bất ngờ" lớn như vậy.
Mặt Nguyễn Kiều Kiều không chỉ là bị đánh sưng, thậm chí có thể nói là đánh xuyên qua.
Dưới tình huống như thế, theo đạo lý, cô là nên cảm ơn Lệ Quân Ngự cho tốt.
Nhưng nghĩ tới cách làm không hỏi ý cô, liền tự ý làm chủ sắp xếp một đống chương trình học, chiếm dụng thời gian của cô, lại cảm thấy người đàn ông này xấu đến đáng ghét.
"Quên đi, còn không phải để ý đến anh ấy..."
Giọng mềm mại nhẹ nhàng, mang theo chút ít oán giận.
Nói thì nói như thế, nhưng Nguyễn Manh Manh vẫn là lấy điện thoại di động ra, lướt đến dãy số "Bạo quân" trong danh bạ điện thoại, gửi một cái tin nhắn.
*
Châu Âu, đang là 10 giờ sáng.
ánh mặt trời ngày mùa thu ôn hoà ấm áp, từ ngoài cửa sổ chiếu vào, làm cho cả phòng sa hoa đều nhiễm phải một mảnh sương màu vàng ấm.
Lúc này Lệ Quân Ngự đang ngồi trên đệm mềm trong phòng.
Một tay cầm điện thoại, một bàn tay khác rơi vào trên tóc đen mềm mại ánh sáng lộng lẫy của bé trai, nhẹ nhàng xoa.
Có cái bóng dáng nho nhỏ ngồi ở bên cạnh, đang cúi đầu yên lặng chơi đồ chơi.
Tướng mạo của cậu bé nhỏ, đẹp đẽ đến đủ để hấp dẫn ánh mắt của bất luận người nào.
Cặp con ngươi hẹp dài giống Lệ Quân Ngự như đúc kia, lại không thâm thúy đen nhánh như Lệ Quân Ngự, trái lại giống như biển rộng, hiện ra màu xanh thần bí.

Lệ Quân Ngự hững hờ xoa đầu cậu bé, bé trai nhưng không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ là im lặng không nói chơi đồ của mình.
Trong điện thoại, Lăng Bắc đang báo cáo.
"Đại thiếu gia, tình hình cơ bản trong nước chính là như vậy. Bước kế tiếp, có phải là chúng ta nên tạo áp lực về phía cảnh sát?"
"Không cần." Giọng điệu Lệ Quân Ngự lạnh nhạt mà trầm thấp, "Nói cho thím ba, nể mặt của bà ấy, Ngự Đường không truy cứu chuyện xấu đập bình hoa của bà Tần nữa."
"Không, không truy cứu? Thiếu gia, chuyện này..." Lăng Bắc bị làm hồ đồ rồi.
Nếu như không truy cứu, tại sao lại muốn bọn họ gửi video bà Tần cầm bình hoa đánh người ra ngoài?
"Nếu thím ba tìm chú ba tới nói giúp, còn nói bà Tần với người thân nhà mẹ đẻ cháu ngoại trai của bà ấy có quan hệ. Vậy coi như là chú ba thiếu một ân tình, bảo cục cảnh sát thả bà Tần, 20 triệu kia cũng không cần bồi thường."
"..." Lăng Bắc không dám lên tiếng.
Lấy hiểu biết của anh ta đối với Đại thiếu gia nhà anh, Đại thiếu gia là ghét nhất bị người uy hiếp.
Bà Tần lấy tầng tầng quan hệ, tìm tới Tam phu nhân biện hộ cho, chẳng khác nào là dùng ông Tam, đến áp chế thiếu gia.
Dù cho Thiếu gia ở bề ngoài nhượng bộ, nhưng... Đại thiếu gia nhà anh chưa bao giờ là nhà từ thiện, bảo anh vô duyên vô cớ nhượng bộ, tuyệt đối không đơn giản.
Quả nhiên, một giây sau, liền nghe giọng Lệ Quân Ngự càng hiện ra hàn rét lạnh vang lên.
"Nói cho thím ba, nể mặt của bà ấy, Ngự Đường đồng ý tiếp nhận tiệc mừng thọ của bà Tần. Ừm... Coi như Ngự Đường thay bà ta đền tội, an ủi một chút thành ý."
Đền tội?
An ủi?
Quỷ mới tin, trong lòng Đại thiếu gia là nghĩ như vậy.
Lăng Bắc dám cam đoan, "Bạo quân đại nhân" ăn tươi nuốt sống ở giới kinh doanh, nhất định là lại nghĩ ra phương pháp trừng phạt càng tàn nhẫn càng thấu tim hơn.
...

Cúp điện thoại, sắc mặt Lệ Quân Ngự càng lạnh lùng.
Chính vào lúc này, điện thoại di động run nhẹ.
Mở tin nhắn ra, lông mày nhẹ nhíu của người đàn ông liền bất giác giãn ra.
( cái kia... Video trên blog, là anh cho người đăng lên sao. Ừm, anh cả yêu dấu, cảm ơn anh. )
Giọng điệu nhăn nhó, nhìn ra được là mèo con kia nghĩ đi nghĩ lại, soan đi soạn lại một cái tin nhắn.
Giữa những hàng chữ, lộ ra hơi thở muốn nói cám ơn, lại mâu thuẫn ngượng ngùng.
Xem xong tin nhắn, khóe môi mới vừa rồi còn hơi mím, lợi dụng một loại ý cười cực kỳ chậm hiện lên.
Như ẩn như hiện, như có như không.
Nhưng độ cong này, so với nụ cười gằn lạnh bạc lạnh nhạt bình thường của anh hoàn toàn khác nhau.
Cười như vậy, làm cả người anh đều từ trong hàn băng bao phủ hòa tan ra, theo thói quen tỏa ra khí chất lạnh lùng nghiêm nghị, trong nháy mắt này biến mất.
Bé trai vẫn cúi đầu, im lặng không nói đột nhiên ngẩng đầu.
Lộ ra cặp con ngươi xanh trong suốt thông suốt kia.
Cậu bé duỗi tay nhỏ non nớt ra, nhẹ nhàng kéo kéo ống quần anh họ, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, yên lặng nhìn anh.
Mặc dù không nói lời nào, Lệ Quân Ngự cũng có thể từ trong con ngươi xanh trong suốt của em họ nhỏ, nhìn ra cậu bé đang suy nghĩ gì.
Tuy rằng cậu bé tự bế, nhưng cũng cực kỳ hiểu ngầm với anh.
Bé trai duỗi ngón tay trắng nõn ra, ở lòng bàn tay anh viết một chữ "Cười".
Sau đó, lại đánh một dấu chấm hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.