Hắn biết, thương tâm hắn gây ra cho cây xương rồng nhỏ đã làm cô càng tự giấu kín mình hơn, càng ẩn thân vào vỏ ốc sâu hơn. Nghĩ đến chuyện đãxảy ra ở hồ Phù Dung đêm đó, hắn tự trách mình sao lại tự chặt đứt đường đi của mình như vậy. Cho nên, hắn phải xin lỗi cô, mong cô cho hắn mộtcơ hội khác, mở cửa trái tim cô thêm một lần nữa.
***
“Y tácũng có thể mời được bằng điện thoại. Anh Văn Phỉ, nếu anh cần, chỉ gọimột cuộc điện thoại là tìm được ngay một người chuyên nghiệp. Em còn bận chút việc, xin phép đi trước.” Lỗ Như Hoa mỉm cười lễ phép chào.
“Còn tôi thì sao?” Văn Sơ lạnh người, kêu thất thanh.
“Văn Sơ, anh dưỡng thương cho tốt, tôi đại diện khoa kiến trúc chúc anh sớm bình phục. Trận đấu kia...... Chẳng phân biệt được thắng bại, không cần tốn tiền mua bia, gặp lại anh sau.” Lỗ Như Hoa tiếp tục cười, thậmchí còn đi tới giường cầm tay trái Văn Sơ lắc lắc.
Văn Sơ hy vọngLỗ Như Hoa cư xử với hắn thật hung dữ cũng được, trừng mắt, khinh bỉcũng tốt, châm chọc khiêu khích cũng tốt, chỉ cần đừng hờ hững như lúcnày. Trong lúc buồn bực, chỗ bị thương trên tay phải đau nhói, càng đaucàng buồn, càng buồn càng đau.
Văn Phỉ ngơ ngác đúng không giờ lẻmột giây, ngay sau đó lập tức gật đầu, “Lỗ Như Hoa nói đúng, nhờ y tá là chủ ý không tệ, mất bao nhiêu tiền?”
Lỗ Như Hoa nhanh chóng trả lời: “Nếu mời người chuyên nghiệp thì khoảng 100 tệ một ngày.”
“Một ngày một trăm tệ, được rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-em-nhu-hoa/32506/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.