Chương trước
Chương sau
Hắn biết, thương tâm hắn gây ra cho cây xương rồng nhỏ đã làm cô càng tự giấu kín mình hơn, càng ẩn thân vào vỏ ốc sâu hơn. Nghĩ đến chuyện đãxảy ra ở hồ Phù Dung đêm đó, hắn tự trách mình sao lại tự chặt đứt đường đi của mình như vậy. Cho nên, hắn phải xin lỗi cô, mong cô cho hắn mộtcơ hội khác, mở cửa trái tim cô thêm một lần nữa.
***
“Y tácũng có thể mời được bằng điện thoại. Anh Văn Phỉ, nếu anh cần, chỉ gọimột cuộc điện thoại là tìm được ngay một người chuyên nghiệp. Em còn bận chút việc, xin phép đi trước.” Lỗ Như Hoa mỉm cười lễ phép chào.
“Còn tôi thì sao?” Văn Sơ lạnh người, kêu thất thanh.
“Văn Sơ, anh dưỡng thương cho tốt, tôi đại diện khoa kiến trúc chúc anh sớm bình phục. Trận đấu kia...... Chẳng phân biệt được thắng bại, không cần tốn tiền mua bia, gặp lại anh sau.” Lỗ Như Hoa tiếp tục cười, thậmchí còn đi tới giường cầm tay trái Văn Sơ lắc lắc.
Văn Sơ hy vọngLỗ Như Hoa cư xử với hắn thật hung dữ cũng được, trừng mắt, khinh bỉcũng tốt, châm chọc khiêu khích cũng tốt, chỉ cần đừng hờ hững như lúcnày. Trong lúc buồn bực, chỗ bị thương trên tay phải đau nhói, càng đaucàng buồn, càng buồn càng đau.
Văn Phỉ ngơ ngác đúng không giờ lẻmột giây, ngay sau đó lập tức gật đầu, “Lỗ Như Hoa nói đúng, nhờ y tá là chủ ý không tệ, mất bao nhiêu tiền?”
Lỗ Như Hoa nhanh chóng trả lời: “Nếu mời người chuyên nghiệp thì khoảng 100 tệ một ngày.”
“Một ngày một trăm tệ, được rồi.” Văn Phỉ tỏ vẻ hài lòng, “Quyết địnhnhư vậy, tụi em về trường đi. Chút nữa anh sẽ mời y tá cho Văn Sơ.”
Văn Sơ oán hận nhìn Văn Phỉ.
Cá voi do dự nhìn hắn.....
Lỗ Như Hoa cảm thấy buồn cười, nhìn điệu bộ của Văn Sơ cũng biết hắncũng không có gì vấn đề lớn, không còn lo lắng, tức khắc trở nên kiênquyết. Cô không nghĩ sẽ ỡ lại bệnh viện để người khác hiểu lầm. Một sốviệc, nên để nó tự trôi qua.
“Anh Văn Phỉ, gặp lại anh sau.” Lỗ Như Hoa chào, Cá voi cũng không giữ nữa, cô lập tức đứng dậy.
“Cá voi, em nói thử coi, y tá giá một ngày một trăm, có phải hơi rẻ không?” Văn Phỉ đột nhiên hỏi Cá voi.
Cá voi ngơ ngác, bất giác dạ một tiếng.
“Anh cảm thấy hơi ít, Văn Sơ từ nhỏ đã khó tính, anh nghĩ...... Hay làgiúp nó tìm người cao cấp hơn đi, em giúp anh hỏi xem, có y tá nào chămngười bệnh tại nhà giá một ngày ba trăm không? Năm trăm cũng được, chỉcần là người tốt nhất.”
Lỗ Như Hoa há hốc miệng, bàn tay đã đặt lên nắm cửa cũng buông xuống, quay đầu nhìn Văn Phỉ, nói gần như hét: “Batrăm? Không cần nhiều như vậy, y tá bình thường một ngày chỉ có năm mươi tệ, em nói một ngày một trăm là giá của người có tiếng lắm rồi. Văn Sơchỉ bị thương nhẹ thôi mà.”
“Không được, vết thương nhỏ, nhưng anhvẫn muốn tìm người giỏi, tốt nhất là phải đa năng, có thể nói chuyệnphiếm với nó, biết nấu nướng, biết pha nước cho nó uống. Tính đi tínhlại...... Một trăm tệ với những công việc đó coi bộ hơi rẻ.”
“Nhưng cũng không đến mức tốn nhiều như vậy......” Hai mắt Lỗ Như Hoa đăm đăm.
Văn Sơ chợt hiểu ra dụng ý của Văn Phỉ.
Hắn lập tức che giấuvui mừng, làm bộ thản nhiên, “Như Hoa, em về trường đi, bài vở khoa kiến trúc nhiều, anh không làm phiền em nữa. Về phần y tá chăm sóc, anh hai, giúp em tìm người giỏi một chút, em không thích người nào “sơ đẳng”quá.”
“Cá voi, phải làm phiền em rồi, cứ dựa theo tiêu chuẩn một ngày ba trăm mà tìm.” Văn Phỉ đẩy “trọng trách” cho Cá voi.
“Thật sự phải tìm người như vậy sao......” Lỗ Như Hoa kéo người đang “nóng lòng muốn đi” - Cá voi, “Là tiền đó......”
“Anh biết đó là tiền, bất đắc dĩ thôi.” Văn Phỉ nhún vai.
Vẻ mặt Văn Sơ vô cảm, nhìn lên trần nhà.
“Một ngày ba trăm ......” Đầu óc máy tính của Lỗ Như Hoa bắt đầu bùmbùm tính toán, mười ngày là ba ngàn ...... Xem ra cái tay Văn Sơ khôngphải tay thịt mà là tay tiền......
Lỗ Như Hoa “hỏi lại cho chắc”: “Thật sự là một ngày ba trăm?”
Văn Phỉ quả quyết gật đầu.
“Ôi......” Lỗ Như Hoa buồn bực than, “Tiếc là ban ngày phải học......”
“Ban ngày không cần, chủ yếu là buổi tối!” Văn Phỉ tỏ vẻ chuyên nghiệp, “Các cơ bị bầm tím buổi tối thường đau nhức, tâm lý cũng đặc biệt yếuớt, cần phải có người bên cạnh an ủi, nếu không rất dễ sinh ra tâm thầnkhông yên, dẫn đến mất ngủ hoặc trầm cảm.”
Cá voi lại ngơ ngác chen vào, “Lần đầu nghe nói bầm cơ để lại di chứng trầm cảm......”
“Anh đang nói, chỉ cần buổi tối đến chăm sóc Văn Sơ là đủ? Ba trăm một ngày?”
“Đương nhiên.” Văn phỉ gật đầu.
“Cứ giao cho em, em phụ trách, ok?” Lỗ Như Hoa không bận tâm đến Cávoi, hào hứng vòng qua giường bệnh nhảy đến cạnh Văn Phỉ, hấp tấp “thành giao”, “Yên tâm, em sẽ an bài thật tốt!”
“Em?” Văn Phỉ buồn cười nhìn cô, “Em bận học như vậy, còn muốn “làm thêm” ban đêm, sợ là không tốt ......”
“Không sao, em sẽ có cách.”
“Nhưng mà......”
“Khụ khụ! Khụ khụ!” Văn Sơ lập tức ho khan ngắt lời Văn Phỉ. Hắn sợ lỡanh mình càng nói càng hở, giấu đầu lòi đuôi, càng sợ Lỗ Như Hoa buồnbực lại phẩy tay áo bỏ đi. Lỗ Như Hoa rõ ràng vẫn có tiếng một lời bốnngựa chạy theo không kịp ......
Văn Phỉ thầm mắng hắn, lại tự trách mình có một thằng em ngu ngốc..... Đành kết thúc, “Vậy được rồi, Lỗ Như Hoa, cứ như vậy đi. A......Ngại quá, làm em vất vả rồi.”
“Khôngsao.” Lỗ Như Hoa cười đến vô cùng ngọt ngào, mở cờ trong bụng, “Khi nàothì bắt đầu làm việc? À! Đêm mai được không, em cần chuẩn bị trước.”
“Được!” Văn phỉ gật đầu, “Cứ như vậy. Văn Sơ không thích mùi thuốctrong bệnh viện, anh đưa nó về nhà dưỡng thương tốt hơn.”
“Ơ, về nhà? Vậy uống thuốc làm sao bây giờ?” Lỗ Như Hoa ngơ ngác.
“Có thể mời bác sĩ về nhà.” Văn Sơ lơ đãng trả lời.
Lỗ Như Hoa trừng mắt nhìn Văn Sơ, “Đại thiếu gia nhiều tiền, nhà tư bản độc ác!”
Tiếp tục trừng mắt.
Trừng đến lúc Văn Sơ chột dạ gục đầu xuống, tay trái nắm góc áo thìthầm ra vẻ ủy khuất, “Có tiền cũng chẳng phải lỗi của tôi.”
Tómlại, Văn Sơ từ bị bầm cơ, được chuẩn đoán thành thương tích cực kỳnghiêm trọng, người bị thương nặng không chịu chữa trị ở bệnh viện, lạiđòi “chuyển về” điều trị tại nhà.
Lúc “chuyển về”, Lỗ Như Hoa không đi theo, nóng lòng về trường S, nói là muốn nhanh chóng “ổn định” rồimới làm việc. Văn Sơ hơi tiếc, nhưng cũng không dám giữ, sợ làm cô bấtan lại biến hay thành dở.
Văn Phỉ nhìn hắn, thấy vẻ mặt chỉ tiếckhông kịp rèn sắt thành thép, thầm nghĩ, em trai mình lần này xong thậtrồi, đã rơi vào tay giặc!
Buổi tối, Văn Phỉ lại không ra ngoài, ởtrong nhà, nhìn Văn Sơ khua một tay còn lại, điệu bộ y hệt quản gia “chỉ huy” dì giúp việc dọn dẹp vệ sinh.
“Dì, nơi này phải thật sạch sẽ. Á...... Vòi sen phòng rửa mặt kiểm tra lại một chút, tuyệt đối khôngthể xuất hiện tình trạng nước chảy không ngừng.” Tay trái Văn Sơ nâng cổ tay phải bầm tới thâm đen, đi tới đi lui chỉ bảo.
Cô giúp việc bịhắn gọi đến phòng khách, vài phút sau vòng qua phòng rửa mặt, cuối cùnglếch thếch lê chân về phòng ngủ trong tình trạng hoa mắt chóng mặt ,trong lòng dở khóc dở cười. Bình thường đứa nhỏ này đâu có hay nhiềuchuyện như vậy, hôm nay không biết trúng phải gió gì.
****
“Anh hai, ngày mai anh có định đi đâu không?” Văn Sơ ghé mông vào sô pha, cười tình đến rợn da gà.
Văn Phỉ đề phòng dịch xa hắn, “Ngày mai? Không đi đâu hết. Ở nhà.”
“Không thể nào, anh, công việc ở xưởng rượu không gấp sao? Dạo nàykhông phải doanh số tốt lắm sao? Anh nên chú ý đến công việc, đừng ở nhà hoài không tốt.”
“Không sao, em trai yêu quý bị thương, anh có bận mấy cũng phải dành thời gian chăm sóc cho em.” Văn Phỉ nói rất chânthành, sau khi nói xong còn rất thân ái vỗ vai Văn Sơ.
Văn Sơ thởmột hơi dài, cắn răng: “Anh hai, còn nhớ quả bóng rổ sản xuất với sốlượng hạn chế năm ngoái ba tặng em không ? Dạo này em bận học quá, không có thời gian chơi, vậy đi, tặng cho anh đó.”
“Tặng cho anh? Thật ngại quá, làm anh tốt không nên tranh giành này nọ với em.” Văn Phỉ cười tủm tỉm, dài giọng.
Văn Sơ cười khổ, “Anh hai, không phải vậy mà......”
“Ai, được rồi, anh sẽ biến mất, anh tự động biến mất. Nể tình em là emtrai tốt của anh, cộng thêm phần quà trái banh kia......” Văn Phỉ cườiha ha nhỏm dậy, lấy từ ngăn tủ ra chai thuốc nước Vân Nam, chĩa vào cổtay Văn Sơ, phun mãnh liệt, “Vết thương nhỏ này, anh cũng chữa được,đừng nói tới bác sĩ.”
Văn Sơ cắp tay phải né tránh, “Phun ít thôi, vết bầm mau khỏi quákhông tốt! Thương tích này bây giờ là bảo bối của em, chỗ dựa duy nhấtbảo hộ cho em đó.”
Văn Phỉ buồn cười, nghĩ nghĩ rồi hỏi tiếp: “Lỗ Như Hoa...... cô ấy có thể chăm sóc em được không?”
“Được, đương nhiên là được.” Văn Sơ lạnh nhạt.
Lỗ Như Hoa chắc chắn là có thể, theo hắn thấy, cho tới bây giờ, khôngcó việc gì cô không làm được. Chắn chắn cô không hề xa lạ gì với bệnhviện. Bởi vì thường đưa Lỗ Tự Ngọc đi bệnh viện nên mới rành rọt các thủ tục và trình tự kiểm tra trong đó. Lúc cô lên lầu trên chạy lầu dưới,Cá voi chỉ có thể một bên nhìn. Nhưng cô vẫn chỉ là một cô gái trẻ màthôi, hắn không thể nghĩ ra cô phải cực nhọc thế nào để đưa em trai tớiđược, càng không nghĩ nổi cô gái không nơi nương tựa bằng cách nào đãtrở thành câu xương rồng như thế.
Hắn biết, thương tâm hắn gây racho cây xương rồng nhỏ đã làm cô tự chôn giấu mình sâu hơn, càng ẩn thân vào vỏ ốc kín hơn. Nghĩ đến chuyện đã xảy ra ở hồ Phù Dung đêm đó, hắntự trách mình sao lại tự chặt đứt đường đi của mình như vậy. Cho nên,hắn phải xin lỗi cô, mong cô cho hắn một cơ hội khác, mở cửa trái tim cô thêm một lần nữa.
Mặc kệ áp dụng phương pháp gì, ít nhất cô đãchịu nhượng bộ bước đầu, ít nhất cô đã đồng ý đến nhà chăm sóc hắn. VănSơ cam lòng huyễn hoặc, có lẽ Lỗ Như Hoa đồng ý, không hoàn toàn là vìtiền......
Ngày hôm sau.
Cả một ngày, Văn Sơ ở nhà.
Nhànrỗi quá sinh nghĩ ngợi, tay phải bị thương không làm được việc gì, vẽtranh, viết chữ thì cầm bút không được. Trong đầu rối loạn như đangchiếu phim, lúc thì Lỗ Như Hoa và Tiếu Thanh nhảy điệu Latin, lát sau,Lỗ Như Hoa ở sân bóng rổ tươi cười rạng rỡ nói chuyện phiếm với TiếuThanh, trong chốc lát lại là Lỗ Như Hoa nhìn hắn nói: “Như Hoa, kỳ thậtkhông bằng hoa.”
Cảm giác chờ đợi một người, hóa ra tệ như vậy.
Văn Sơ hy vọng, Lỗ Như Hoa tốt nhất đừng bao giờ nên nhìn thấy cảm nhận hiện giờ của hắn.
Năm giờ chiều, bảo vệ toà nhà gọi điện thoại, Văn Sơ nhanh chóng bayđến nghe máy, bảo vệ khu nhà thông báo người được gọi đến chăm sóc hắnđang chờ.
“Đưa cô ấy vào!” Văn Sơ mừng rỡ, lập tức treo điện thoại, chạy đến phòng khách, canh giữ trước cửa thang máy, nhìn không chuyểnmắt vào đèn báo trên thang máy, cuối cùng “Đinh” một tiếng, cửa thangmáy chậm rãi mở ra.
Trong thang máy, một người chầm chậm bước ra.
“Chào em, Văn Sơ ! Anh là sinh viên năm 3 khoa y trường đại học S, LỗNhư Hoa đã nhờ anh đảm đương công việc chăm sóc em tại nhà.” Người mớitới nâng kính mắt, lịch sự chào hỏi, “Anh là Vương Thời Trân.”
Văn Sơ nhìn nam sinh nhỏ bé đang đứng e thẹn, choáng váng.
***
Khuya, Lỗ Như Hoa ngồi trong căn phòng thuê sắp đặt những thứ ngàymai sẽ bán cất và ba lô mới của Tiếu Thanh tặng. Đến giờ phải về rồi, cô lại nhìn vào một góc sáng sủa, chỗ đó vẫn còn vương vãi vài xấp ảnh AV, trong lòng bất giác chùng xuống, ngẩn người.
Đó là thứ bị Văn Sơ khinh bỉ.
Văn Sơ, bây giờ có lẽ hắn đã ổn rồi, Vương Thời Trân là sinh viên giỏicó tiếng, gia đình nhiều đời hay chữ, làm y tá chăm sóc cho hắn hẳn làthừa sức.
Lại cười khổ, tắt đèn, khóa cửa, xoay người quay đầu...... Kêu sợ hãi!
Một bóng đen ngay sau lưng cô, đứng rất gần, gần trong gang tấc.
Ánh mắt như đang muốn bốc cháy, không phải Văn Sơ thì có thể là người nào?
“Em cố ý !” Văn Sơ gắt từng chữ, vừa bất đắc dĩ vừa phẫn nộ. Lỗ Như Hoa bị hắn dọa đến giật nảy mình, nghe hắn nói thì vừa tức giận vừa buồncười, “Anh điên rồi sao? Không nói không rằng lù lù hiện ra...... Đếnlâu chưa?”
Văn Sơ không trả lời, lẳng lặng đứng, nhìn không chớp mắt vào cô.
Sở dĩ phải hỏi hắn đến lâu chưa, vì trên vai hắn toàn là tuyết.
Dù sao cũng đang mùa đông, trường S không ở phía nam cũng không nằmphía bắc thành phố, đêm nay đã có đợt tuyết đầu tiên. Văn Sơ mặc rấtdày, áo khoác lông dê màu đen, những vạt tuyết trắng phủ trên vai áo,một sự tương phản bắt mắt.
“Đến lâu rồi ? Sao không vào nhà, tôivẫn ở trong này mà.” Lỗ Như Hoa hỏi liên tiếp, trong lòng cảm thấy ảmđạm, hình như là hơi đau.
“Vương Thời Trân, em cố ý đưa anh tatới.” Văn Sơ lại « buộc tội », giọng nói khàn nhẹ, mang theo chút camchịu lại pha thêm nhiều ủy khuất, mắt hơi hồng, ánh lên như thủy tinhtrong suốt.
“Cho nên?” Lỗ Như Hoa cố ý hỏi lại một cách bình tĩnh, thở dài trong bụng, cố hết sức bỏ qua ánh mắt của hắn.
“Em trốn tránh anh, em đùa giỡn anh.”
“Có tất yếu phải như vậy không? Anh cảm thấy em có thời gian làm chuyện đó sao?” Lỗ Như Hoa hỏi lại.
Văn Sơ nhìn Lỗ Như Hoa, ngắm nghía thật kỹ gương mặt hờ hững của cô,lúc này hắn rất muốn nâng mặt cô lên, để mắt hai người chạm nhau mà hỏicho rõ: Tôi làm em chán ghét đến như vậy sao?
Nhưng rồi hắn cũngkhông lấy tay nâng mặt, một là không dám; hai là tay đau, không thể dùng lực; ba là...... Hắn bi ai phát hiện, cô thật sự không có thời gian.
“Khả năng của Vương Thời Trần không tệ, đừng coi thường anh ấy mới làsinh viên, anh ấy ở trường S rất nổi tiếng, em năn nỉ thật lâu anh ấymới bằng lòng.” Lỗ Như Hoa chậm rãi, “Anh yên tâm, em có đạo đức nghềnghiệp mà, anh được anh ấy chăm sóc thật sự rất đáng gía.”
“Anhkhông cần đạo đức nghề nghiệp của em!” Văn Sơ cao giọng, đến chữ cuốithì bùng nổ, “Anh không phải Thượng Đế của em, anh bảo em đến làm y tácho anh thì em thừa hiểu bởi vì...... Anh thích em. Vậy mà em lại đemchuyện đó làm hàng hóa, em còn bán trao tay...... Lỗ Như Hoa, ...... Làanh sai, em đừng giận nữa, nhé! Nếu không em đánh anh đi! Không thì dựatheo phương pháp của nước ngoài, anh và em quyết đấu, nếu sau đó anh lại thua, em cứ cho anh một kiếm, được không?”
“Không được.” Lỗ Như Hoa trả lời dứt khoát.
“Vậy làm sao bây giờ!?” Văn Sơ phát điên.
“Bỏ đi!” Lỗ Như Hoa đơn giản nói,“Văn Sơ, em hiểu tình cảm của anh, emcũng biết anh Văn Phỉ trân trọng tình cảm của anh. Nhưng em và anh không thích hợp.”
“Làm sao không thích hợp? Không thích hợp thế nào ?Bởi vì tối hôm đó anh đã làm em tổn thương? Chỉ như vậy mà em phán anhtội chết? Anh không phục, anh chống án!”
“Em không phải toà án, không chấp nhận chống án. Em chỉ hy vọng anhhiểu rõ, chúng ta miễn cưỡng ở cùng một chỗ thật sự không thích hợp.” Lỗ Như Hoa cười khổ, “Ít nhất là...... Bây giờ không thích hợp.
Anhcó cuộc sống của anh, em có cuộc sống của em, hai chúng ta vốn dĩ khônghợp nhau. Em thừa nhận chuyện Vương Thời Trân là em cố ý an bài. Mộtngày tiền công ba trăm, em lấy một trăm, đưa anh ta hai trăm, em kiếmtiền từ chỗ anh, tiền này là tiền anh bắt buộc em cầm, anh lãng phí batrăm tệ mắt không chớp một lần.
Anh cũng không cảm thấy trốn họcdưỡng bệnh có vấn đề gì, trong mắt anh, trường S là nơi đi vào cũng được mà không vào cũng không sao, cơ bản là anh không coi trọng việc học của anh, cảm thấy môn Mỹ thuật tạo hình chỉ ở phương Tây mới có thể họcgiỏi, về nước học chỉ lãng phí thời gian.
Trái ngược với anh vàhoàn toàn không như anh, một chút cũng không, có thể tập thể trường S vì thi đậu mà cao hứng phát điên, để kiếm tiền chữa bệnh cho Tự Ngọc mà em cũng phát điên, gánh nặng của em rất nặng, nhưng hiện tại em có tất cả, bởi vì những thứ mà em có được là do sự cố gắng rất lớn, anh có hiểukhông?
Có lẽ là không ! Anh cảm thấy mới mẻ, quan sát thấy vui, cho nên lúc anh cảm thông thì tới tìm em, lúc anh cảm thấy em làm anh mấtmặt thì tới mắng em. Văn Sơ, đừng viển vông nữa, chúng ta chưa từng cóbắt đầu, hà tất phải dây dưa, cách xa nhau một chút, không tốt hơn sao?”
Văn Sơ kinh ngạc nghe Lỗ Như Hoa nói, hắn không biết là nên cảm ơn Lỗ Như Hoa phủ định sạch sẽ lưu loát như thế, hay nên thống hận Lỗ NhưHoa bình tĩnh dứt khoát, hoặc tự trách bản thân quá tự tác để tạo thànhtình huống như hôm nay. Lỗ Như Hoa nói chưa từng có bắt đầu; Lỗ Như Hoanói cách xa nhau một chút; Lỗ Như Hoa nói hắn vì cảm thấy mới mẻ...
Nhưng….Cũng không phải như vậy, trình độ tiếng Trung của Văn Sơ khôngtốt, nhưng ý tứ của cô hắn hoàn toàn hiểu, hắn định phản bác, hắn cũngmuốn như Lỗ Như Hoa thao thao bất tuyệt một tràng, nhưng hắn không nóinên lời, dường như những lời định thốt đều đã bị hành động đêm đó bópchết.
Tuyết vẫn còn rơi, không nhiều, từng đốm phiêu lãng lạc lõngbay khắp nơi trong khoảng không hiu hắt. Tóc của Lỗ Như Hoa cũng vươngvài bông tuyết, mặt cô đỏ hồng, đôi mắt lóe sáng. Văn Sơ chợt hiểu, trái tim cô hoàn toàn trái ngược với sự bình tĩnh trên mặt, khi cô nói vớihắn những lời đó, trong lòng cũng đau không kém gì hắn......
“Không được.” Văn Sơ chậm rãi nâng tay trái, áp vào phần cổ lộ ra ngoài áo của cô. Lạnh, rất lạnh, chiếc khăn quàng cổ bị ném xuống hồ, cô vẫn chưamua cái mới.
“Đừng như vậy, anh trở về đi. Em nói nhiều như vậy,cuối cùng anh có hiểu không?” Lỗ Như Hoa cuối cùng đã không nhịn nổi,“Trễ rồi, em phải về trường, bằng không lại đóng cửa.”
“Khôngđược!” Văn Sơ lại nâng tay trái, lặp lại động tác lúc nãy, áp tay lên cổ cô, “Anh hiểu lời em nói , nhưng không chấp nhận.”
“Đừng nháonữa.” Lỗ Như Hoa vội gạt tay hắn ra, tay hắn ấm áp, lòng cô rối loạn.Giữa lúc bối rối...... Một mùi hương khả nghi bốc lên......
“Khôngnháo.” Văn Sơ « cương quyết » không buông tha, lại bắt tay sờ soạng,“Anh đến đây là muốn nói với em, nếu để Vương Thời Trân chăm sóc choanh mà làm em bớt giận, anh đồng ý. Nhưng ...... Hình như em không hyvọng anh ở nhà dưỡng thương, vậy ngày mai anh đi học, anh nhất định sẽsiêng đi học, còn trường S...... Anh...... Nếu anh đã từng khinh thường, về sau cũng không «dám» nữa .”
“Cuối cùng anh có hiểu ý em khôngvậy? Em muốn nói là cả hai chúng ta bình tĩnh suy nghĩ lại, được không?” Lỗ Như Hoa rất muốn đánh người, “Em muốn nói...... muốn nói......”
“Mặc kệ em nói.” Văn Sơ lần này nâng cả tay phải bị đau lên, trực tiếp phủ hai má Lỗ Như Hoa.
Lỗ Như Hoa chấn động, định gạt tay hắn, lại sợ làm đau hắn, trong lúcbất giác hơi giật mình. Tay Văn sơ hệt như thần chú định thân, tronglòng cô không ngừng tự nhắc mình: “Cách xa anh ấy một chút!”
Nhưng thân thể lại phản bội, đứng khựng tại chỗ.
“Em nói mặc em, anh cứ làm theo ý anh, dù sao anh cũng không nói lạiem.” Văn Sơ nhoẻn cười, mắt như phát sáng, giọng nói mang theo mê hoặckhông cưỡng nổi, đầu cũng chậm chậm cúi thấp, môi cô ở ngay trước mắt,vẫn kiều diễm ướt át như vậy, lòng hắn bắt đầu ấm lên, cảm giác mềm mạikia làm cho hắn nhung nhớ điên cuồng, bây giờ vẫn vậy...... dù cô đangtức giận, dù cô mới nói quả quyết như vậy, nhưng sự mềm mại kia ......Nhất định chỉ thuộc về hắn.
Nhất định là được, nếu không tại sao cô không né tránh? Văn Sơ càng tự khuyến khích bản thân, môi se sẽ chạmvào Lỗ Như Hoa......
“Văn Sơ.” Cách một khắc trước khi Lỗ Như Hoa sắp bị hắn hôn, cô bỗng mở miệng.
“Ừ?” Văn Sơ mê man. Hôm nay quả nhiên đến đúng lúc, không uổng công hắn đứng canh cửa nửa giờ, ngay cả ông trời cũng tốt, tự nhiên còn rơituyết đầu mùa, đủ lãng mạn, lúc này không tháo gỡ khúc mắc thì còn đợikhi nào! Hôn, nhất định phải hôn, hôn cho cô choáng váng, cô sẽ quên tức giận! (Coi thằng nhóc kìa >_
“Trên mặt anh có mùi lạ.” Giọng Lỗ Như Hoa so với tuyết còn lạnh hơn.
“A, anh không xịt nước hoa.”
“Không phải nước hoa.” Lỗ Như Hoa chậm rãi nhả từng chữ, “Văn Sơ, anh lấy cà rốt bôi lên mắt, định giả bộ khóc phải không?”
Tim Văn Sơ răng rắc!
Hắn chột dạ buông Lỗ Như Hoa, cười ngượng, cùng lúc tự nhủ thầm: “Không thể thừa nhận, đánh chết cũng không thể thừa nhận.”
“Nhưng anh bôi quá ít, nước mắt không ra nổi.” Lỗ Như Hoa vô cảm nhìnhắn, tiếp tục “chỉ dẫn”, “Để em giúp anh được không? Nếu anh muốn khóc,rất dễ dàng, thuốc nhỏ mắt em có sẵn, để em bán cho anh.”
“Khôngcó...... Không có...... cái gì...... Như Hoa, em đừng tức giận, cáiđó...... Khụ khụ...... Anh nghĩ nếu đàn ông chảy nước mắt...... Em sẽmềm lòng. Nhưng anh khóc không ra, vạn bất đắc dĩ mới bày ra thượng sách này, lần sau anh không làm vậy nữa, anh sẽ không lừa em, anh thề!”
“Thượng sách? Vẫn còn gọi là thượng sách?” Lỗ Như Hoa nghiến răng, “Sau khi về nước bao nhiêu điều tốt không thèm học, lại tinh thông mấy móntà môn ma đạo, anh đi đi, anh dám giả bộ khóc gạt em! Biến đi!”
“Không có! Anh chỉ lau một chút, thật sự chỉ lau một chút.” Văn Sơ hốthoảng, “Em đừng tức giận, cà rốt rất kích thích, bôi vào không thoải mái nên anh không dám bôi nhiều, thật sự chỉ bôi một chút!”
“Vì sao em không giận?” Lỗ Như Hoa cười cực kỳ quỷ dị, “Ngay cả lấy cà rốt bôinhiều một chút mà anh cũng tiếc, chỉ bôi tí xíu! Rất không chuyên nghiệp , anh biết bình sinh em ghét nhất là cái gì không? Em ghét nhất làngười không chuyên nghiệp!”
“Aaaaa......”
Một tiếng hét thảm, quanh quẩn ở ngõ nhỏ.
Đừng hỏi là ai, chắc chắn là Văn Sơ, cổ tay của hắn đã bầm tím, Lỗ Như Hoa nhéo hắn, dùng hết sức nhéo.
****
Tục ngữ nói, thương cân động cốt trăm ngày.
Văn Sơ không cầnnghỉ ngơi lâu đến một trăm ngày, nhưng ít nhất trong kỳ nghỉ đông sắptới hoàn toàn không có biện pháp sử dụng linh hoạt tay phải. May làVương Thời Trân quả thực không hổ lời đồn, mỗi ngày nhằm cổ tay Văn Sơphun một loại thảo dược đen xì, hiệu quả rất tốt, vết sưng bầm tiêu đirất nhanh, bạn học Văn Sơ từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài lần đầu hiểu đượckiến thức về cái gọi là y thuật Trung Quốc! Chỉ có điều...... Không biết thuốc này vốn như vậy, hay bạn học Vương Thời Trân cố ý bỏ thêm “giavị” gì khác, tóm lại mùi hương đặc biệt “thu hút”, khiến cho ba soái caphòng 205 còn lại mỗi ngày bị hun đến váng đầu hoa mắt .
Trên cơbản khi Văn Sơ ra ngoài, trong phạm vi ít nhất 100m xung quanh, mọingười đều chạy hết. Với điều này, khi Văn Sơ oán hận với Lỗ Như Hoa, bịcô chọc một câu “chứ còn muốn mỗi ngày thơm ngào ngạt mà trêu hoa ghẹonguyệt hay sao” làm nghẹn trở về.
Văn Sơ đương nhiên không dám phản bác gì thêm, khó ngửi thì kệ khó ngửi đi, chỉ cần là Như Hoa an bài ......
“Đại học S nằm ở thành phố S, là truờng đại học tổng hợp trọng điểmthuộc bộ Giáo dục,thành lập năm **, ban đầu tên là ......” Văn Sơ ngồitrên ghế, cầm một quyển sách, vừa xem vừa đọc nhỏ.
Giải thích : Vì bạn Sơ không rành tiếng Trung nên phải xem và đọc mới hiểu nhé pà con
Lỗ Như Hoa đã sớm “lẻn vào” phòng 205, cô đến giúp mấy tên làm biếngtrong phòng giặt chăn mền. Từ phòng vệ sinh đi ra, cô vụng trộm nhìn Văn Sơ, hắn ngồi thẳng lưng, trông có vẻ thật sự chú tâm, nhìn rất......Thu hút, không thể không thừa nhận nếu hắn đứng lên sẽ rất có mị lực.
“Oành!”Cửa phòng bị đẩy một cái thật mạnh, Cá voi đầu đầy mồ hôi từ ngoài vọt vào, trong tay cầm một trái bóng,
“Mệt chết người, nóng chết người.” Vừa vào lập tức kêu mệt kêu nóng,cầm lấy chai nước khoáng trên bàn mãnh liệt tu một hơi dài.
“Đang mùa đông cậu còn ngại nóng!” Phó Tâm Thành nói mà mắt vẫn chằm chằm vào máy tính, cũng không ngẩng đầu lên.
“Cậu ra ngoài đá bóng hai giờ thử xem!” Cá voi nhíu mày, mở điều hòacho lạnh hơn, rất thuần thục cởi hết áo ra rồi ngồi lên ghế.
Văn Sơ quay đầu nhìn hắn một cái, không hé răng.
Năm giây sau mới thẩm thấu hết hành động của Cá voi, lập tức chồm dậy,cầm áo xống cậu ta vừa cởi bỏ ném vào người cậu ta, “ Như Hoa nhà tôiđang ở đây, cậu để ý giùm tôi!”
Cá voi xì một tiếng, phá ra cười, “Nhà cậu......”
Văn Sơ trừng mắt liếc Cá voi một cái, ra vẻ trách cậu ta biểu diễnkhông đúng chỗ, lại chột dạ nhìn ra ban công canh me Lỗ Như Hoa, khôngbiết cô nàng có nghe hay không...... Thật ra cởi trần cũng không có gì,vấn đề là dáng người Cá voi thật sự rất được, không thể để Lỗ Như Hoanhìn thấy, miễn cho cô nàng lại có suy nghĩ kỳ quái!
“Cậu đang cầmcái gì đó?” Cá voi nghe lời Văn Sơ, chụp áo cài sơ mấy nút, lại vô cùnghiếu kỳ chạy lại chỗ hắn rút một quyển sách nhỏ từ lưng hắn lên, “Á?Lịch sử Trường đại học S? Tìm thấy chỗ nào vậy?”
Văn Sơ liếc mắt một cái, không thèm để ý, giật sách lại, tiếp tục rì rầm đọc.
Phó Tâm Thành không dời mắt khỏi laptop, cười cười chen vào, “Cậu ta mua ......”
“Mua chỗ nào?” Cá voi ngạc nhiên.
Phó Tâm Thành tiếp tục cười cười, “Mua ở đâu? Bây giờ còn hỏi câu này nữa?”
“Lỗ Như Hoa.” Cá voi tự cho mình một đáp án khẳng định.
Lần này, ngay cả Lỗ Tự Ngọc cũng cười cười.
“Mà cậu đọc thứ này làm gì? Còn nhét vào lưng? Nhét vào lưng có lợi gì không?” Cá voi vẫn cảm thấy kỳ quặc.
Phó Tâm Thành trả lời thay: “Lỗ Như Hoa nói cậu ta không thích trườngS, nên đem sách chào hàng với cậu ta, người này đọc nguyên ngày, haha......”
“Không phải đâu......” Cá voi nhìn Văn Sơ, xem thế là đủ rồi.
Văn Sơ chậm rãi khép sách, mặt không đổi sắc, giọng nói bỗng cao lênmột nửa, “Không nên sao? Như Hoa nhà tôi nói rất có lý, là người TrungQuốc, lại là sinh viên trường S, tìm hiểu trường học của mình có gìkhông phải? Ái quốc thể hiện ở nhiệt tình yêu thương “cội rễ”, mấy người các cậu, thật không có đủ văn hóa!”
“Trả lại chồng cho em này...... Như Hoa.” Ba nam sinh cười đến không thể ngồi thẳng người.
Lỗ Như Hoa đứng ở ban công – đã giặt xong chăn mền, từ cột lan can quay đầu lại, trừng mắt nhìn Văn Sơ.
Văn Sơ nhìn cô, trong lòng quá sức bất mãn. Gì chứ? Rõ ràng đây là câunói của Lỗ Như Hoa, vì sao hắn vừa nói ra lại bị khinh bỉ, thế giới nàythật không có công bằng gì hết......
Văn Sơ nghĩ nghĩ, càng nghĩcàng bực, không thể bỏ qua ba con khỉ đang xem náo nhiệt kia được! Không thể dễ dàng như vậy! Hắn quăng sách, bắt đầu ra lệnh, “Cá voi, mặc quần áo cho chỉnh tề vào, chú ý hình tượng của cậu giùm tôi. ...... TâmThành, cậu hay mở web đen xem ảnh Sex như vậy, đến lúc Như Hoa nhà tôimượn máy tính của cậu thì làm sao bây giờ? Cho dù cậu không hề gì, nhưng nhà tôi thấy tôi bị cậu đầu độc thì không được!”
“Tôi đầu độc ai?” Phó Tâm Thành cười gian, “Hôm qua ai không nên xem mấy hình ảnh này? Ai? Ai xem tới mức đôi mắt đơ luôn?”
Văn Sơ xông lên, chỉ dùng một cánh tay “lực sĩ” che miệng Phó Tâm Thành.
“Văn Sơ, gọi em là Lỗ Như Hoa, không được gọi “Như Hoa nhà tôi.” Lỗ Như Hoa từ ban công bước vào, nói rất nghiêm túc.
“Em không thích?” Văn Sơ buồn bực hỏi lại.
“Chúng tôi cũng không thích!” Cá voi và Phó Tâm Thành đồng thanh đáp thay, Lỗ Tự Ngọc mỉm cười.
“À...” Văn Sơ gật đầu, hơi đăm chiêu, “Được rồi, tôi không nói Như Hoa nhà tôi nữa.”
“Thế này mới đúng......” Mọi người lau mồ hôi.
“Tôi hiểu. Nói như vậy chưa đủ thân thiết!” Văn Sơ lầm bầm lầu bầu, “Phải là Như Hoa của tôi.”
Lỗ Như Hoa đá hắn một cái, đỏ mặt.
Văn Sơ không né, cười tủm tỉm mặc kệ cô, “Không sao, anh không đau, chỉ cần em thích thì cứ đá.”
Ói mửa ầm ĩ......
“Ai đem hai người bọn họ quẳng ra ngoài giùm tôi với?” Cá voi yếu ớt kháng nghị.
Phó Tâm Thành cười khổ.
“Văn Sơ, khăn quàng cổ cậu đan đâu? Lấy ra cho chị tôi xem đã đủ dài chưa.” Lỗ Tự Ngọc không hay nói chuyện, nhưng mở miệng là quăng ngaymột quả bom.
“A?” Phó Tâm Thành, Cá voi và Lỗ Như Hoa cùng kêu lên kinh ngạc.
“Mấy buổi tối vừa rồi cậu trốn trong ổ chăn đan khăn quàng cổ?” Phó Tâm Thành cuối cùng đã quăng máy tính qua một bên, nhảy dựng lên.
Haimá Văn Sơ đỏ ửng, lại thầm khen Lỗ Tự Ngọc hỏi quá sức đúng lúc, ha haha...... Nửa hơi mất tự nhiên nửa nhảy nhót chạy lại mở tủ, hơi ngắc ngứ lấy ra một gói giấy bên trong là một cái khăn quàng cổ ...... Nếu cóthể gọi là khăn quàng cổ, đưa cho Lỗ Như Hoa.
Lỗ Như Hoa kinh ngạcnhận lấy, trong đầu hơi lộn xộn, không biết nên nói gì, sợi len thuầnmột màu đen, rũ trên tay cô, lấp lánh dưới ánh sáng, vừa mềm vừa nhẹ. Nữ sinh ký túc xá dạo này cũng dùng loại len sợi này, phần lớn là đantặng, mỗi đêm đều để đèn đan đến khuya, thật sự rất ngọt ngào. Cô khôngthể tưởng tượng được...... Văn Sơ lại......
“Cái đó...... Anh đãlàm mất khăn quàng của em, cho nên...... Anh định mua một cái khác,nhưng ...... quyết định tự học đan, có điều khó quá, đan mấy ngày đượccó nhiêu đây, cũng không biết mùa đông này có kịp xong cho em độikhông!” Văn Sơ lắp bắp, “Nếu em sốt ruột, ban khuya anh làm lâu hơn chút cho xong!”
“Ai cần anh làm khuya!” mắt Lỗ Như Hoa nóng nóng, mũicũng hơi tê. Đêm đó khăn quàng cổ bị hắn ném xuống hồ, cho nên hắn tựtay làm cái khác đền bù. Nhưng ...... Hắn là Văn Sơ, hắn hệt như hòangtử... Bây giờ cô làm sao để ghét hắn, cự tuyệt hắn bây giờ?
Lỗ NhưHoa không biết có phải cô đã bị hắn làm cảm động không, nhưng rõ ràng...... Trong lòng trào lên một cảm giác chưa bao giờ có, “Tay anh khôngđau sao? Bị thương cũng chưa khỏi hoàn toàn, làm sao mà đan được, tayanh là để vẽ, tranh vẽ tương lai là đo ly tính tiền! Em tự đan khôngđược sao? Cuộn len này coi như anh đền bù cho em, tự em đan được rồi.”
“Như vậy sao được? Anh muốn tự tay anh đan tặng em!” Văn Sơ mỉm cườilấy lại cuộn len, “Anh biết con trai mà làm mấy việc này thế nào cũng bị cười, có thể không là gì hết, nhưng anh nghĩ nếu em đội “quà” của anhchắc sẽ vui. Có thể làm em ấm áp trong mùa đông...... Và cả trái tim.”
Ói mửa ầm ĩ......Tập hai.
“Lỗ Tự Ngọc, hai người đó diễn khúc anh xướng em bè sao mà trơn truquá? Tởm chết người!” Phó Tâm Thành chịu không thấu, ngồi phịch trêngiường vỗ bụng, nhất định là Lỗ Tự Ngọc và Văn Sơ đã thương lượng trước, bằng không làm sao Lỗ Tự Ngọc đột nhiên đề cập đến khăn quàng cổ,“Không được, tôi muốn đổi phòng, ở đây cứ nôn ra miết coi chường tôichết sớm lúc còn trai trẻ.”
“Không sao, cứ khạc khạc hoài sẽ thành quen.” Lỗ Tự Ngọc nghiêm trang trả lời, hoàn toàn không giống nói đùa.
“Anh không cần phải làm vậy .” Lỗ Như Hoa lúng túng thật sự, những lờinày đổi người khác nói, chắc cô cũng muốn ói, nhưng phát ra từ miệng tên nhóc Văn Sơ lưu loát như vậy, làm cho cô chỉ thấy rung động, mấy ngàynay cô không ngừng tự nhủ, không thể vì những hành động trước đây củaVăn Sơ mà giận hắn, cũng không thể vì hắn thay đổi mà cảm động.
Chỉ tiếc...... Dù cứng rắn như xương rồng cũng có lúc bị nứt một khe......
“Anh không cần buộc bản thân làm chuyện anh không thích. Em bán cho anh cuốn sách đó...... Nếu không có hứng thú anh không cần phải xem, bữa đó chỉ là thuận miệng nói anh không thích trường S...” Lỗ Như Hoa cố gắnggiải thích.
“Anh thích xem!” Văn Sơ cười rộ lên, “Mới đầu đúng làcó hơi miễn cưỡng, nhưng đọc hoài cũng thấy thú vị, hôm qua đã đọc xongmột lượt rồi. Rất toàn diện, đọc rất thú vị.”
“Thật sự hay?” Lòng hiếu kỳ của Cá voi nổi lên, “Này, sách lịch sửthì có thể hay ở chỗ nào hả cậu? Còn có thể làm cho người không thíchsách vở như cậu mê say đọc hết cả cuốn?” Nói xong, chạy đến bàn Văn Sơcầm sách lên coi. Ừ, là in màu, nhưng không phải được trường phát hành,hình như là sinh viên tự biên soạn, hình ảnh và nội dung bên trong không sai, thậm chí còn quảng cáo thêm những nhà hàng nấu ăn ngon ở gầntrường S.
“Hình như là rất thực dụng”, Cá voi cười cười lật sách,được vài trang thì gặp rắc rối, “Hừ? In ấn kiểu gì mà kém cỏi quá sức,mấy trang này còn chưa được rạch ra này, không cách nào đọc nổi, cậu nào rảnh tay thì lấy cái kéo lại đây cho tôi cắt ra đọc xem.”
Một lời thốt ra, ký túc xá im lặng......
Lỗ Như Hoa cười rạng rỡ, quay sang Văn Sơ, “Anh nói hôm qua anh đọc xong rồi?”
Văn Sơ hốt hoảng nhảy về phía sau, giơ tay trái che chỗ bị thương tay phải.
“Đọc xong rồi, thế nào lại còn mấy trang liền chưa kịp rạch? Mắt anh là tia X quang? Có thể nhìn xuyên?” Lỗ Như Hoa hôm nay không đánh hắn, chỉ chậm rãi hỏi.
Văn Sơ tuyệt vọng nhìn về phía Cá voi, nghiến răng chửi một câu, “Cá voi, tôi và cậu không đội trời chung!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.