Trong khoảnh khắc, hai người đụng nhau, Văn Sơ gật đầu cười, ý là: Côtưởng chọc giận được tôi sao? Tôi là một quý ông, chẳng hơi đâu mà nhỏnhen với cô.
Lỗ Như Hoa cũng gật đầu cười lại, ý là: Cậu tưởng cậuchọc giận được tôi chắc? Cậu là khách hàng, khách hàng là Thượng đế, tôi chẳng hơi đâu mà so đo với cậu.
Ma lực tỏa ra từ tờ quảng cáo màuhồng của Lỗ Như Hoa trong đám sinh viên mới dường như có thể sánh ngangquyển Kinh thánh đối với các Kitô hữu.
Trong đám sinh viên trườngS, bạn có thể không biết số điện thoại cứu hỏa 119, nhưng bạn nhất địnhphải biết số di động của Lỗ Như Hoa. Cô nàng thật sự đã thực hiện đượccâu slogan của mình: “Chỉ cần nhấc điện thoại, muốn gì cũng có”. Cô dựavào sự phục vụ chất lượng hiệu quả và nụ cười thuần khiết nhất, chiếmđược sự đánh giá cao nhất của “khách hàng”.
Phòng 205 trong ký túcxá nam sinh ở khu C của trường, cô cũng có đến thêm hai lần, lần thứnhất là đến đưa Lỗ Tự Ngọc túi táo, lúc cô bước vào, Văn Sơ vừa mới cởixong hai cúc áo sơ mi.
Lần thứ hai cô đến là vì Hoàng Kinh Vũ nhờmua một đôi bảo vệ cổ tay thể thao. Lúc cô bước vào, Văn Sơ đang mặc dởquần, mới kéo đến đầu gối, hoảng quá, cái ống quần vướng víu khiến hắnngã chổng kềnh ngay dưới chân Lỗ Như Hoa trong một tư thế hấp dẫn.
Lỗ Như Hoa thấy thế chỉ cười cười: “Năm còn chưa hết, Tết còn chưa đến,cậu đã vội hành đại lễ rồi sao? Cậu xem, tôi đã bảo cậu mặc CK
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-em-nhu-hoa/32497/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.