Ninh Thư ôm bó hoa hồng, nhìn chiếc bánh sinh nhật với mười tám cây nến trước mặt, bật khóc như chú cún ngốc nghếch.
Một nữ sinh giúp cô lau nước mắt, nhỏ giọng an ủi: "Cô Ninh, đừng khóc nữa, hãy ước rồi thổi nến đi ạ."
Ninh Thư nhắm chặt mắt lại, ước một điều ước trước khi bài hát chúc mừng sinh nhật kết thúc, sau đó tất cả học sinh cùng cô thổi nến.
Có người hỏi: "Chị Ninh, chị đã ước điều gì thế?"
Lại có người nói: "Điều ước không thể nói ra, nếu không sẽ không thiêng đâu."
Nhưng điều này cũng không ngăn cản được bọn họ phỏng đoán.
"Tôi đoán chị Ninh ước sẽ kết hôn với thầy Nghiêm thật sớm."
"Đừng nói nhảm, việc này còn cần chị Ninh của chúng ta ước nữa hay sao, chắc là thầy Nghiêm đã quỳ xuống cầu hôn rồi."
"Lẽ nào là sớm sinh quý tử sao?"
Ninh Thư vừa cười vừa lau nước mắt: "Đều không phải."
Tạ Thành Thành hét to một tiếng: "Em biết rồi, chắc chắn là ước lớp chúng ta thi đại học thuận lợi, bảng vàng ghi danh."
Câu trả lời này có lẽ là phù hợp nhất, cũng hoàn toàn phù hợp với tính cách của Ninh Thư.
Nhưng cô vẫn lắc đầu mỉm cười: "Không phải."
Cô đưa mắt nhìn các học sinh xung quanh, bàn ghế đã chiếm gần hết không gian trong lớp học, nên không đủ chỗ cho tất cả mọi người đứng, có người còn dẫm lên ghế, cũng có người trèo lên bàn. Rất nhiều học sinh các lớp khác đứng bên ngoài cửa sổ đế hóng chuyện.
Ánh mắt Ninh Thư rơi vào từng học sinh trong lớp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-em-co-giao-cua-toi/778285/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.