“Chu Tư Dao, sao cậu lại khóc?” Trong ký túc xá nữ của khối mười hai, một học sinh nữ lấy khăn giấy đưa cho Chu Tư Dao, quan tâm hỏi: “Sao vậy? Ai bắt nạt cậu à?”
Chu Tư Dao cầm lấy khăn giấy lau nước mắt, ấm ức nói: “Còn là ai được nữa, bà già Ninh chứ ai.”
“Lần trước không phải tớ muốn tham gia lớp dạy ôn thi cấp tốc ở Học Hải sao, họ đã đồng ý cho tớ vào học với mức giá ưu đãi, nhưng đột nhiên lại nói tuyển đủ người cho khóa học rồi.”
Chu Tư Dao siết chặt đống khăn giấy trong tay, run rẩy vì tức giận: “Vừa hỏi người phụ trách, mới biết bà già Ninh không cho người ta nhận tớ.”
Lâm Đình an ủi nói: “Có phải hiểu lầm gì không? Cô Ninh cơ bản là không cần thiết phải làm vậy, việc này cô ấy cũng chẳng được lợi lộc gì.”
“Cô ấy nhằm vào tớ, ngày từ đầu đã ghét tớ rồi.” Chu Tư Dao lau nước mắt: “Tớ không tin là các cậu không nhìn ra.”. truyện tiên hiệp hay
“Những người khác không thuộc bài thì có thể kiểm tra vào hôm sau, chỉ có mình tớ, bắt buộc phải học thuộc trước khi tan học. Các bạn khác phạm lỗi, họ chỉ cần chép phạt ba lần, còn tớ phải chép năm lần.”
Lâm Đình mím môi không nói được gì, bởi vì những gì Chu Tư Dao nói đều là sự thật, cô Ninh thực sự rất nghiêm khắc với bạn ấy hơn những người khác.
Lâm Đình: “Cậu còn thiếu bao nhiêu tiền, từ từ góp, chắc chắn sẽ tiết kiệm đủ thôi.”
“Vấn là sáu trăm.” Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-em-co-giao-cua-toi/778233/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.