Tin tai nạn ập đến như một tiếng sét trong một ngày yên bình. Khi điện thoại reo,cái tên hiện trên màn hình điện thoại khiến bà Sang-Hee cảm thấy sự thắc mắc dâng trào trong lòng. Trái tim như bị ai đó siết chặt khi nghe bà Chin Sun đầu dây bên kia báo tin con trai của bà, Seo-jun, gặp nạn trên đường làm nhiệm vụ.
Bà Sang-Hee như mất hồn, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trong lòng hoang mang, lo lắng. Hình ảnh Seo-jun nằm trên đường, bất động, máu me người xiêu vẹo lập tức hiện lên trước mắt. Bà Sang-Hee vội vã chuẩn bị đồ đạc và lao đến bệnh viện, không quên gọi điện báo lại tin tức cho chồng và em chồng mình.
Suốt quãng đường đến bệnh viện, bà Sang-Hee cầu xin trời phật phù hộ cho con trai bình an. Lòng bà se thắt, sợ hãi những gì có thể xảy ra. Khi bước vào phòng hồi sức, cảnh tượng trước mắt khiến bà phải nén tiếng khóc. Seo-jun nằm bất động, dây truyền dịch vắt ngang cánh tay, vết thương trên cánh tay bao bọc băng gạc,mặt sứt sát nhẹ,cổ chân cũng được quấn băng gạc.
Bà Sang-Hee ôm lấy tay Seo-jun, thì thầm khẽ “Con à, mẹ đây rồi. Mẹ sẽ không rời xa con”. Nước mắt lặng lẽ rơi, hòa vào những băn khoăn, lo lắng về tình trạng sức khỏe và tương lai của con trai yêu quý. Trong tim bà, chỉ mong sao Seo-jun sớm tỉnh dậy và bình phục.
Aera vội vã bước bào phòng,cô thấy bà Sang-Hee cũng đang ở đây thì nhẹ nhàng cúi đầu chào rồi đi đến bên cạnh ôm bà vào lòng thầm an ủi.Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-em-co-gai-viet-nam/3552228/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.