Chương trước
Chương sau
Kim Lan Anh con lai Hàn – Việt tên tiếng Hàn là Kim Hana,sinh ra và lớn lên tại Việt Nam vừa tốt nghiệp cấp ba.

Hôm nay là ngày đầu tiên Kim Hana về thăm ông bà nội ở Hàn Quốc sau một năm không gặp vì phải đi học và cũng vì cô định cư ở Việt Nam cùng bố mẹ.Bố cô là bác sĩ giỏi chuyên ngành phẫu thuật thẩm mỹ có Quốc tịch Hàn Quốc,bệnh viện nơi ông làm việc có hợp tác với một bệnh viện thẩm mỹ tại Việt Nam.

Các bác sĩ giỏi tại bệnh viện thẩm mỹ Hàn Quốc sẽ lần lượt thay phiên nhau đến bệnh viện thẩm mỹ tại Việt Nam để công tác,thời gian của mỗi chuyển công tác này kéo dài ít nhất một tháng hoặc có thể hơn nếu như có yêu cầu trực tiếp từ bệnh nhân và phía bệnh viện.Bố Hana trong một lần đến Việt Nam công tác như mọi khi đã gặp một chút rắc rối,khi ông đang đi ăn tối thì bị một nam thanh niên dật mất chiếc túi sách.

Thật tình cờ lúc đó mẹ Hana đúng giờ tan làm,bà đang trên đường về thì nhìn thấy cảnh bố Hana bị dật mất túi sách vậy là bà đã ra tay giúp ông lấy lại chiếc túi sách.Khi đó bố Hana đã rất cảm kích và biết ơn khi nhận được sự giúp đỡ từ mẹ Hana,ông đã tìm mọi cách xin cách thức liên hệ của bà.

Cũng kể từ đó hai người giữ liên lạc với nhau ngay cả khi ông đã về nước,ông đã yêu say đắm người con gái Việt đó từ khi nào không hay.Chuyện tình đẹp và lãng mạn của hai con người ở hai đất nước khác nhau cũng có một kết thúc đẹp,sau bao nhiêu khó khăn,lỗ lực và cố gắng họ cũng đến được với nhau.

Mẹ cô lúc đó đang làm cảnh sát trong đội cảnh sát điều tra đặc biệt của Việt Nam,ông đã vì bà mà chấp nhận sẽ chuyển đến sinh sống và làm việc tại Việt Nam sau khi được kết hôn với bà.

Kể từ đó bố Hana,ông Kim Chung Hee và mẹ cô bà Hoàng Tuyết Lan đã kết hôn và chung sống với nhau tại Việt Nam cho đến hiện tại cũng đã được ba mươi năm,họ có hai trái ngọt kết tinh từ tình yêu xuyên biên giới đó là anh trai cô hai mươi bảy tuổi Kim Seo Jun – Kim Nhật Minh và cô mười tám tuổi Kim Hana – Kim Lam Anh.

Sau này bố cô ông Kim Chung Hee đã tự mình thành lập một bệnh viện thẩm mỹ tư nhân tại Việt Nam,sư nghiệp của ông ngày một phất lên khiến cho cuộc sống của gia đình Hana cũng thuộc tầng lớp thương gia.Hiện tại anh trai cô cũng theo nối nghiệp mẹ,anh đang làm trung uý đội cảnh sát hình sự,còn mẹ cô hiện đã là thiếu tá đội cảnh sát hình sự Việt Nam.

Gia đình cô không ép buộc hay định hướng cho con cái trước công việc tương lai mà sẽ để cho con cái tự do lựa chọn,Hana muốn học kinh doanh để sau này về quản lý bệnh viện phụ giúp bố.Nhưng cô cũng muốn sang Hàn

học một thời gian để có thể ở bên cạnh những người thân bên Hàn,điều này cũng được cả nhà luôn ủng hộ và chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cho cô có thể sang Hàn học tập,thậm chí là ở và làm việc bên đó luôn bất kì lúc nào cô muốn.

Sân bay Seoul,Kim Hana vừa xuống máy bay trong lúc đang nghe điện thoại ở cửa chính sân bay thì đột nhiên nghe thấy tiếng súng vang lên. Khung cảnh lập tức trở nên hỗn loạn,theo bản năng cô quay lại nhìn về hướng phát ra tiếng súng chưa kịp phản ứng thì chiếc điện thoại đã văng ra khỏi tay,một tên mặc đồ đen lao nhanh đến áp sát cô tay cầm súng chĩa vào đầu cô,hắn hung hăng quát lớn:

“Lập tức bỏ súng xuống không cô ta sẽ chết”

Hắn đang chạy trốn một thế lực nào đó, do bị dồn vào đường cùng hắn đã bắn một phát súng chỉ thiên để đe dọa đám người đang đuổi theo mình.Nhân cơ hội hiện trường hỗn loạn hắn định chạy thoát nhưng không thể vì đã bị bao vây từ hai phía, đúng lúc hắn chạy đến chỗ Kim Hana nên hắn đã bắt cô làm con tin.

Khi cô kịp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra thì đã nằm gọn trong vòng tay của hắn,cô bị hắn chĩa súng vào đầu giữ làm con tin để uy hiếp đám người đang đuổi theo sau hắn. Kim Hana không nhìn được khuôn mặt của hắn vì hắn đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang che kín cả khuôn mặt.Cô chỉ nhìn được hắn mặc một chiếc áo khoác cùng quần thể thao từ trên xuống dưới toàn một màu đen, đôi mắt hắn đã đỏ ngàu cùng với sát khí tỏa ra khiến cô thoáng dùng mình.

Đám người đuổi theo thấy hắn đang có con tin trong tay thì dừng lại tất cả chĩa súng về phía hắn,mọi hành động trở nên cẩn trọng hơn,một người trong số họ quát to:

“Cảnh sát đây.Anh đã bị bao vây, lập tức bỏ súng xuống đầu hàng sẽ được khoan hồng”

Đám đông vẫn không ngừng hoảng loạn,một vị cảnh sát lại hô to

“Tất cả hãy bình tĩnh, những người không liên quan lập tức cúi xuống đưa hai tay lên đầu từ từ di chuyển ra khỏi hiện trường”

Thấy vậy tất cả mọi người đều im lặng làm theo,cảnh sát không nói gì thêm tất cả đều đưa ánh mắt và tay cầm chắc súng trong tư thế sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào hướng về phía hắn.Một số cảnh sát làm nhiệm vụ yểm trợ cho mọi người rời khỏi hiện trường,sau khi tất cả những người không có liên quan đã được đảm bảo rời đi hết một cách an toàn nhất.

Bầu không khí ở hiện trường lúc này trở nên im lặng và căng thẳng vô cùng, im lặng đến mức Hana còn có thể nghe thấy nhịp thở cùng tiếng tim đập nhanh của hắn và của chính mình.

Từ phía sau hai người đàn ông cao to khoảng 1m90 tay không vũ khí đi lên, một người mặc bộ đồng phục cảnh sát còn một người mặc âu phục màu đen.Khi thấy hai người bước đến dường như hắn mất bình tĩnh hơn liên tục lùi về sau một tay nắm chặt súng, một tay ghì chặt cổ Kim Hana liên tục kéo cô đi rật lùi về phía sau mà cô đang đeo khẩu trang nên khiến cho hô hấp càng thêm khó khăn cả khuôn mặt đỏ bừng vì thiếu duỡng khí.

Cô đang cố gắng giữ bình tĩnh quan sát tình hình, cố gắng phối hợp với từng động tác của hắn và giữ tay hắn để mình có thể hô hấp một cách dễ dàng hơn.

Người đàn ông mặc âu phục đen chính là Park Sung-ho,gương mặt lạnh lùng,vô cảm,nhìn thoáng qua như nhân vật nam chính bước ra từ các cuốn tiểu thuyết ngôn tình chính hiệu trong lời đồn.Sát khí tỏa ra vô cùng mạnh mẽ nếu như có thể dùng ánh mắt để giết người được thì hắn đã chết dưới ánh mắt của anh,giọng trầm ấm cất lên như cảnh cáo hắn:

“Đầu hàng đi”

Hắn tỏ ra bình tĩnh đáp lại, giọng mang đầy vẻ thách thức

“Sung-ho mau bảo người của mày bỏ súng xuống nếu không hậu quả mày sẽ không gánh nổi đâu”

Người đàn ông mặc bộ đồng phục cảnh sát bên cạnh Park Sung-ho là công tố viên của văn phòng điều tra đặc biệt thuộc Viện Công tố cấp cao Seoul tên Park Seo-jun cũng là anh trai của Park Sung-ho, vẻ ngoài nho nhã, gương mặt hơi lạnh lùng,nhìn tên tội phạm đánh giá một lượt tình hình thấy hắn đang mất bình tĩnh liên tục gia tăng lực kẹp mạnh tay vào cổ con tin kéo rật lùi ra phía sau, tay còn lại chỉ chực chờ bóp cò.

Nhưng lạ thay nhìn vào mắt cô gái mà hắn đang giữ làm con tin lại không hề thấy một tia sợ hãi nào ngược lại ánh mắt ấy như đang thăm dò tình hình,một tay thì đang cố đưa ra ám hiệu cho mọi người là cô vẫn ổn hãy bình tĩnh.

Sau khi đánh giá được tình hình Seo-jun thấy hơi ngạc nhiên với thái độ đó của con tin,khóe môi gợi cảm của anh khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười quỷ dị:

“Thư ký Soo,ông nghĩ mình sẽ thoát được sao?”

Quay lại thời gian cách đây hai tiếng trước,Park Sung-ho đã giao cho anh trai mình Park Seo-jun điều tra thư ký thân cận của ông nội là chủ tích Park, anh đã điều tra ra được thư ký Soo có liên quan đến vấn đề biển thủ tiền của tập đoàn không những vậy hắn ta còn rất nhiều lần cấu kết với các tập đoàn đối thủ đánh cắp thông tin mật của tập đoàn WIN.Khi Seo-jun tiến hành điều tra thì phát hiện thư ký Soo không chỉ làm giả sổ sách ngụy tạo chứng cứ để biển thủ một số tiền rất lớn của tập đoàn WIN mà còn liên quan đến mạng người.Seo-jun đã xin lệnh bắt giữ khẩn cấp đối với thư ký Soo,nhưng thư ký Soo đã nhận ra mình bị phát hiện và muốn bỏ trốn trước khi Seo-jun thực hiện lệnh bắt giữ.

Cùng lúc đó Sung-ho đang làm việc tại văn phòng của mình thì nhận được điện thoại báo tin thư ký Soo đang trên đường ra sân bay bỏ trốn,anh lập tức báo cho Seo-jun cho người đuổi theo vây bắt bằng được thư ký Soo không để cho ông ta thoát.Khi người của Sung-ho và Seo-jun tìm được thư ký Soo ở sân bay đã tiến hành vây bắt,ông ta nhận thấy mình gặp nguy hiểm có thể không trốn thoát được nên đã làm liều,ông ta cố tình dùng kế dung cây dọa khỉ hòng trốn thoát khỏi bàn tay Sung-ho và Seo-jun nên mới có cảnh ông ta nổ súng và bắt Kim Hana làm con tin.

Hắn nhìn Sung-ho và Seo-jun cười khanh khách, gằng giọng quát to, Hana bị tiếng quát của hắn làm chói tai cô hơi chau mày

“Chúng mày nghĩ xem tao còn gì để mất sao?tao sẽ liều chết với chúng mày”

Sung-ho bình thản nói

“Ông có chắc là mình không còn gì để mất không?”

Hắn bị câu nói của Sung-ho làm cho chột dạ càng chở nên hung hăng hơn,hắn ghì mạnh súng vào đầu Hana đe dọa sẽ bóp cò

“Còn không mau thả tao đi nếu không tao sẽ giết chết nó”

“Tốt nhất ông hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi làm nếu không ông sẽ phải hối hận”

Sung-ho nhàn nhạt nói,anh dường như không quan tâm trong tay hắn ta đang có con tin hay không thái độ vẫn lạnh lùng và cứng rắn,mắt anh hiện rõ sát khí nhìn hắn.

“Đừng phí lời,mau thả tao đi ngay lập tức”

Hắn bắt đầu mất kiểm soát khi thấy ánh mắt đó của Sung-ho,hắn không muốn nhân nhượng thêm liên tục dùng lực chèn ép Hana khiến cô càng khó chịu hơn gần như ngộp thở.Cô đưa hai ngón tay ra xua tay ra hiệu cho Sung-ho đừng nói nữa,nhưng Sung-ho lúc này đâu có quan tâm đến cô nên không thể nhìn thấy ám hiệu mà cô đưa ra cho anh.Dường như Seo-jun đã tinh ý phát hiện ra hành động nhỏ này anh hiểu ám hiệu của cô,anh lập tức ngăn không cho Sung-ho nói gì thêm.

Có vẻ như hắn đã phát hiện ra có điều gì đó bất thường, lập tức chĩa súng bắn một người cảnh sát đang cố gắng tiếp cận hắn khi hắn đang phân tâm nói chuyện,người cảnh sát bị bắn vào vai lùi lại phía sau gương mặt đau đớn vết thương không ngừng chảy máu.Hắn hành động rất nhanh làm cho mọi người không kịp trở tay,không ai có thể nghĩ hắn lại có thể nhạy bén đến thế.

Tình cảnh trước mắt làm cho mọi người có mặt ở đó ai cũng hoảng sợ càng lùi ra xa hơn, cảnh sát cũng không có thêm bất cứ hành động nào làm hắn thêm kích động. Hắn nhanh chóng chĩa súng vào đầu cô, nhìn về phía Seo-jun và Sung-ho thái độ càng trở nên hung hăng bất cần hơn cười như điên dại.

“Thấy thế nào?không tệ chứ?đừng có cố hành động ngu ngốc. Không có nhiều thời gian cho mấy người đâu mau quyết định đi không thì tất cả sẽ cùng chết”

Thấy hắn bắt đầu chở nên mất kiểm soát sợ hắn chó cùng dứt dậu làm hại đến con tin thì Seo-jun ra lệnh cho tất cả mọi người có mặt tại hiện trường:

“Tất cả bỏ súng xuống”

Nhận được lệnh của Seo-jun tất cả cảnh sát đồng loạt bỏ súng xuống dơ hai tay lên.Thấy thế hắn tiếp tục uy hiếp và đưa ra yêu cầu:

“Mau chuẩn bị xe đổ đầy xăng cho tao không tiếp theo sẽ là cô ta”

Cùng lúc ở một phía khác Kim Aera công tố viên văng phòng hình sự thuộc Viện Công tố cấp cao Seoul,chị họ của Hana.Cô vừa dự một cuộc họp xong nhìn đồng hồ đã 14h30 cũng đến giờ ra đón Hana ở sân bay,cô vội vàng đi xuống tầng hầm lấy xe phi đến sân bay cho kịp giờ.Đến nơi cô bước xuống xe gọi điện cho Hana để xác định vị trí,vừa xác định được vị trí của Hana,cô định dơ tay lên vẫy gọi Hana thì "phằng" một tiếng súng vang lên khiến cô dừng lại mọi hành động.

Khung cảnh trở lên hỗn loạn,cô bị dòng người xô đẩy chân không khống chế được tự động bước theo đám đông ngày một xa nơi Hana đang đứng.Khi cảnh sát đến phong toả hiện trường cũng là lúc cô lấy lại được bình tĩnh,lúc này mọi người cũng bình tĩnh và đứng cách xa hiện trường ở khoảng cách an toàn.

Kim Aera cố tìm cho mình một chỗ thuận tiện nhất để quan sát tình hình và nghe rõ được những gì đang diễn ra bên trong,vì khi lẫy tiếng súng vang lên Aera cũng thấy rõ một người mặc nguyên cây đen chạy đến khống chế và chĩa súng vào đầu Hana khi Hana đang nói chuyện điện thoại với cô,cô đã rất lo cho Hana muốn vào xem tình hình đang diễn da bên trong nhưng sức lực quá yếu không thể đi ngược lại với dòng ngươi hỗn loạn khi ấy được.

Kim Aera quan sát thấy được một vài người quen trong số những cảnh sát có mặt tại hiện trường,cô còn thấy cả Seo-jun và Sung-ho đều có mặt ở đây,lại thêm em họ Hana đang bị một kẻ lạ mặt giữ làm con tin,liệu Hana có gặp điều gì bất chắc không.Cô đang vừa lo sợ vừa quan sát tình hình vừa suy nghĩ cách để được vào trong,mặc dù khoảng cách khá xa để có thể nghe rõ mọi câu từ nhưng cô cũng có thể nghe thấy được loáng thoáng hắn ta yêu cầu xe cô đã lảy ra một ý nghĩ táo bạo.

Cô đã nói chuyện với người cảnh sát đang làm nhiệm vụ bảo vệ hiện trường,người cảnh sát này là Nam Chung Cha đội trưởng đội điều tra.Sau một hồi suy xét cân nhắc cẩn thận tình hình trước mắt cuối cùng anh cũng gật đầu đồng ý với những gì Aera nói.Nam Chung Cha và Aera lúc này cũng đã vạch sẵn ra một kế hoạch,thông qua thiết bị liên lạc báo cho Seo-jun biết về kế hoạch của hai người.

Seo-jun thông qua tai nghe không dây đã nắm được kế hoạch do Nam Chung Cha đề ra,anh phản đối kế hoạch của Nam Chung Cha và Aera vì như vậy quá nguy hiểm.Đúng lúc này Hana chỉ tay về phía một chiếc xe trong đoàn xe của cảnh sát và nói

“Đưa cho chúng tôi chiếc xe đó đi,hãy để tôi lái xe xin anh hãy tha mạng cho tôi.Làm ơn đi mà,tôi sẽ cố gắng phối hợp cùng anh sau khi chạy thoát chỉ xin anh hãy tha mạng cho tôi”

Tất cả mọi thành viên trong đội cánh sát ai lấy đều ngạc nhiên về thái độ của con tin,trong lời nói của cô không hề có chút run sợ nào thay vào đó nghe có phần tự tin quyết đoán.Ngay cả hắn cũng chỉ nghĩ do cô ham sống sợ chết nên mới chịu phối hợp với hắn để giữ mạng,hắn cười sáng khoái

“Không tệ.Biết tức thời đó người đẹp,ngoan ngoãn phối hợp một chút biết đâu tôi vui tính sẽ tha chết cho cô.Haha….lập tức đưa chiếc xe đó cho tao,đừng quên tháo thiết bị định vị ra,lập tức làm ngay nếu không tao cũng không đảm bảo cái tay này của tao mỏi quá mà bóp cò đâu.”

Lúc này chỉ có mình Seo-jun biết chính xác cô không phải đang ham sống sợ chết mà cô đang cố tình làm giảm sự đề phòng cảnh giác của hắn đối với cô,anh đưa ra mệnh lệnh cho Chung Cha cũng là câu trả lời cho hắn

“Được,lập tức chuẩn bị xe”

Nam Chung Cha nhìn Seo-jun gật đầu vì mọi quyết định của anh chưa bao giờ sai,hắn ghì chặt và kéo Hana đi đến chiếc xe đậu cách chỗ hắn năm mét.Cấp dưới nhận được tín hiệu của Seo-jun bình tĩnh quan sát tình hình phối hợp cùng hành động.

Hắn lúc này đang đắc thắng vì cuối cùng Sung-ho và Seo-jun cũng phải nhượng bộ hắn

“Có lẽ các người muốn bắt tôi hơi khó rồi”

Cô và hắn đang tiến dần ra phía chiếc xe,Seo-jun động viên tinh thần cho Hana.

“Không sao chứ?hãy bình tĩnh mọi việc sẽ ổn cả thôi”

Hắn càng đắc ý cười lớn mừng như mở cờ trong lòng,lúc này Hana mới khó khăn lên tiếng

“Nếu…tôi có nhỡ tay…giết người…sẽ…không sao chứ?”

Tất cả mọi người đang có mặt ở hiện trường mắt chữ O mồm chữ A nhìn Hana, mọi người đang nghĩ mình nghe nhần.Nếu không nghe nhầm thì lại càng không thể hiểu tại sao trong tình cảnh tính mạng đang bị đe dọa như vậy lại có thể đặt câu hỏi này,câu hỏi ấy có mục đích gì,ngay cả Seo-jun và Sung-ho cũng phải bất ngờ trước câu hỏi này.

Không hiểu sao trong lúc đến cả tính mạng của mình còn khó có thể giữ nổi mà cô gái đó lại có thể bình tĩnh đến thế và tại sao lại có thể nói ra câu đó vào lúc này.

Ngay cả hắn cũng rất bất ngờ với câu hỏi này của Hana,rất nhanh không để Hana chờ đợi Seo-jun trả lời chắc chắn

“Không”

Trước câu trả lời của Seo-jun ai lấy có mặt tại hiện trường đều nhìn anh khó hiểu,rút cuộc mối quan hệ của anh và con tin là gì?câu hỏi của con tin và câu trả lời của anh có mục đích gì?tại sao họ lại bình tĩnh đến vậy?

Trong lòng họ đang thầm cầu mong cô gái này dù có đang định làm gì thì tốt nhất nên dừng lại,nếu không mọi việc mà bên phía cảnh sát đang làm đều trở thành vô nghĩa sẽ gây khó khăn cho việc giải cứu con tin.Cảnh sát sẽ không thể khống chế được tình hình lúc đó cục diện sẽ trở nên mất kiểm soát,có thể hậu quá xấu nhất sẽ xảy ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.