Chương trước
Chương sau
Editor: Boomtini
Ngay khi Giang Niên ngẩng đầu lên, cô lại lần nữa chạm phải ánh mắt của Lục Trạch.
Nhưng trong giây tiếp theo, Giang Niên thậm chí còn cho rằng chính mình vừa rồi nhìn lầm—
Lục Trạch thuần thục hướng ánh mắt đi chỗ khác, là một loại cảm giác nói không rõ
giống như......
Chính mình không bị bắt gặp
"A Trạch, có chuyện gì vậy?" Nhìn thấy Lục Trạch, đã xoay người nhưng vẫn chưa rời đi, Hạ Gia Dương kỳ quái hỏi, còn cho rằng hắn còn chuyện gì chưa nói.
Lục Trạch lười biếng lắc đầu, sau đó tùy ý hướng Hạ Gia Dương vẫy vẫy tay, một câu cũng không nói liền rời đi
Toàn bộ cũng quá trình không nhìn Giang Niên có thêm một lần nào nữa
A......
Giang Niên thầm nghĩ
Quả nhiên vừa rồi cô đã lầm, lục Trạch sao có thể nhìn mình kia chứ
Được rồi được rồi, tôi thật may mắn khi nói rằng tôi thực sự không bị bắt khi nhìn trộm soái ca
Giang Niên lặng lẽ cúi đầu tiếp tục chọc phá điện thoại của mình, gửi tin nhắn cho Khương Thi Lam: "Thi Lam, cậu nói rất đúng! Với khuôn mặt đẹp trai vô song như vậy, Lục Trạch thật sự rất quen với việc người khác nhìn trộm cậu ấy! À còn có, Thi Lam, bạn không quá khoa trương đâu, Lục Trạch thực sự rất... đẹp trai aaa. "
Ngay khi nhấn nút "gửi", Giang Niên cảm thấy khuỷu tay mình như có ai đụng vào
"Thầy đến rồi."
Giang Nam theo phản xạ có điều kiện nhét điện thoại vào ngăn bàn, sau đó hướng đến bạn cùng bàn nở nụ cười cảm kích, quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy chủ nhiệm mới vừa bước vào cửa lớp.
—— Nói thật, nếu bạn cùng bàn mới không nói chuyện, Giang Niên cũng không nghĩ đến thầy chủ nhiệm mới thế mà lại là giáo viên.
Trẻ trung, cao cao gầy gầy, mặc áo phông trắng và quần jean xanh nhạt, khi ra ngoài như thế nào đi chăng nữa cũng thấy thầy ấy như một cậu học sinh.
Thầy đứng trên bục giảng với tờ giấy A4, đẩy đẩy gọng kính, nhưng khi mở miệng lại có một loại cảm giác giọng nói không phù hợp lắm với tuổi tác và ngoại hình của mình: "Xin chào mọi người, tôi là giáo viên chủ nhiệm hai năm tới đây của lớp chúng ta, Diêu Tử Kiệt, các bạn có thể gọi tôi là... "
Diêu Tử Kiệt bổng dung cười cười: "Kiệt ca."
Phòng học vừa rồi còn an tĩnh, nháy mắt lại ầm ĩ lên, một đám người bắt đầu ồn ào, thoắt cái đã có nam sinh đi đầu kêu lên:" Chào Kiệt ca "
Hạ Gia Dương là một trong số đó.
Diêu Tử Kiệt bộ dáng cũng rất vui vẻ, hạ tay ra hiệu cho mọi người im lặng: "Được rồi, tôi sẽ điểm danh, sau đó sẽ bắt đầu ứng cử thành viên ban cán sự của lớp, mọi người có thể về nhà sau khi nhận sách giáo khoa." "
Mặc dù mọi người trong lớp đang nhào nhào ầm ĩ nhưng tất cả đều phối hợp mà yên lặng
Danh sách mà Diêu Tử Kiệt có được theo thứ tự điểm số của lớp.
Hắn lại đẩy kính và bắt đầu điểm danh: "Lục Trạch."
Giang Niên không hề ngạc nhiên, Lục Trạch khẳng định sẽ ở vị trí thứ nhất, điểm danh đầu tiên cũng là đương nhiên đi
Ngược lại, bản thân Lục Trạch có kinh ngạc một chút, sau đó khéo léo ném chiếc Switch trong tay vào trong ngăn bàn, uể oải đứng dậy.
Ngay cả giọng nói cũng lười biếng: "Đây."
Mọi người trong lớp đều nhìn về hướng của Lục Trạch.
—— Giang Niên cũng không ngoại lệ.
Diêu Tử Kiệt dường như không lạ gì với bộ dáng của Lục Trạch, liền dặn dò một câu: "Nhớ cất switch và điện thoại di động ở nhà, ít nhất là không được dùng trong lớp."
Nếu Diêu Tử Kiệt đã nói như vậy, có thể phỏng đoán một chút, vậy là trước kia Lục Trạch đã từng mang Switch và điện thoại di động đến trường? Còn có sử dụng nó trong lớp học?
Giang Niên có chút lảo đảo.
Cô luôn cảm thấy Lục Trạch không đặc biệt giống với người có "thành tích tốt" mà cô tưởng tượng. Ở một nơi như Minh Lễ, thành tích tốt không phải đều phải liều mạng nỗ lực hay sao?
Lại còn đứng nhất lớp kia mà, nhưng nhìn kiểu gì cũng là bộ dáng vô cùng thoải mái
Trong lớp cũng có nhiều cuộc nghị luận sôi nổi, sau đó liền nghe thấy thanh niên đứng nhất cười khẽ, mở miệng: "Kiệt ca, thầy đã thấy em chơi trong giờ của thầy chưa?"
Đây là lần đầu tiên Giang Niên nghe thấy giọng nói của Lục Trạch mang theo ý cười, hay đến mức nghe như nước chảy trên đá, vạn phần mê người. Cô sửng sốt trong chốc lát, sau đó đột nhiên quay đầu lại, cảm giác được đỉnh tim đang run rẩy.
Diêu Tử Kiệt dừng lại, sau đó dở khóc dở cười: "Tiểu tử, cậu thực sự chưa sử dụng nó trong lớp học của tôi... Nhưng cậu phải nghe giảng cho tốt những môn khác như chính trị, lịch sử và địa lý!"
Lục Trạch mím khóe môi, tùy ý gật đầu cười liền ngồi xuống.
Giang Niên rốt cuộc cũng nguôi ngoai cơn ngứa ngáy trong lòng, không khỏi than thở.
Quên nó đi, khi bản thân là một nhan khống, một thanh khống, lại gặp phải một người như Lục Trạch...
Không trách cô được, không trách cô được, chỉ trách đối phương quá mạnh đi
Diêu Tử Kiệt tiếp tục điểm danh, Giang Niên thầm đếm thứ hạng của mình, gần thứ 19, ở khoảng giữa đi
*(19) Là lớp khoa học trọng điểm duy nhất, lớp học không lớn, chỉ có 30 người, nên thứ hạng của Giang Niên trong lớp không tính là cao.
Bất quá Giang Niên cũng không để ý lắm, lần thi cuối kì trước đề thi khó hơn những năm trước rất nhiều, chưa kể cô lại hát huy thất thường, còn tưởng rằng lần này không vào được lớp trọng điểm nữa kia.
Trừ cái này ra, Giang Niên còn âm thầm nhớ tên những người xung quanh mình.
Cô gái ngồi cùng bàn tên là Triêu Tâm Di, nam sinh ở ban sau, cũng chính là Đoạn Kế Tâm, ngồi cùng bàn với Thi Vũ. Cách một lối đi nhỏ, bên kia là Hàn Sơ Dạ
Trong số những cái tên của bạn học, Giang Niên có ấn tượng sâu sắc nhất về cậu bạn ngồi bàn bên đeo kính tròn to bản——
Rõ ràng là cả ba chữ đều rất hay, nhưng khi kết hợp với nhau cứ nghe lạ lạ thế nào
"Truyền dịch".
Phụt
Khi thầy điểm danh đến Hàn Sơ Dạ, Giang Niên không thể không bật cười, lại nhanh chóng nhận ra rằng đây là hành vi rất mất lịch sự, cô nhanh chóng quay đầu lại xin lỗi Hàn Sơ Dạ: "Tôi xin lỗi, tôi không cố ý cười đâu... "
Hàn Sơ Dạ đã quen với nó, cười nói
"Không sao đâu, tôi đãquen rồi."
Sao mà nghe xót xa ghê
Sau khi điểm danh, ngoài dự đoán, Diêu Tử Kiệt không yêu cầu từng người tự đứng lên giới thiệu
Một cô gái tóc dài ngồi ở hàng thứ nhất không khỏi giơ tay hỏi: "Thưa thầy, chúng ta không cần tự giới thiệu sao?"
Diêu Tử Kiệt coi đó là chuyện đương nhiên: "Sau khi giới thiệu về bản thân thì có vẻ em sẽ nhớ được hết các bạn nhỉ."
Không có cách nào để bác bỏ nó.
Diêu Tử Kiệt xua tay: "Được rồi, bây giờ chúng ta đang tranh cử thành viên ban cán sự lớp. Ai muốn tranh cử thì chủ động lên tiếng, lấy theo số phiếu đứng đầu."
Giang Niên nhanh chóng có được một số hiểu biết nhất định về Diêu Tử Kiệt.
Có vẻ như thầy ấy thực sự là một giáo viên rất trẻ, làm mọi việc rất đơn giản và gọn gàng, và cũng đặc biệt rảnh rỗi.
Trước hết bắt đầu từ tranh cử lớp trưởng.
Hạ Gia Dương là người đầu tiên phát biểu: "Xin chào mọi người, tôi là bạn tốt của Lục Trạch, Hạ Gia Dương, người được cho là giỏi mọi thứ, học giỏi, đẹp trai..."
Giang Niên sắp cười chết.
Thực lòng mà nói, Hạ Gia Dương quả thực rất thảm, cậu ấy rõ ràng là hoạt bát và đẹp trai, nhưng đứng cạnh nhân vật Lục Trạch trong truyền thuyết kia liền thành làm nền không thể giải thích được.
Trước kia không biết biết rằng Khương Thi Lam thích Hạ Gia Dương, ấn tượng của Giang Niên về cậu ấy luôn là--
Bạn thân của Lục Trạch.
Phải nói rằng, độ nổi tiếng cùng nhân khí của Hạ Gia Dương trong luôn không hề thấp, cậu ấy vốn xuất thân từ hội học sinh của trường nên đương nhiên được bầu làm lớp trưởng với số phiếu cao.
Số lượng ban của lớp còn khá đông, lớp trưởng, ban văn nghệ, ban thể dục thể thao, ban học tập... cộng với đại diện các bộ môn nên phải mất nhiều thời gian vận động mới tiếp tục được.
Sau khi tranh cử lớp trưởng môn toán, Diêu Tử Kiện đặt kính xuống: "Được rồi, tiếp theo, đại diện môn tiếng Anh."
Giang Niên hít sâu một hơi, đứng dậy đi lên.
Đoạn Kế Tâm đã dẫn đầu hùng hồn la lớn: "Giang Niên cố lên!"
Với sự cổ vũ nồng nhiệt như vậy, sự can đảm trước đó của Giang Niên trong nháy mắt liền biến mất không dấu vết
Hiển nhiên Đoạn Kế Tâm không nghĩ tới hắn lại kinh khủng như vậy, có chút ngượng ngùng: "Ai da, bạn học cũ, không cần cám ơn tôi dâu, chuyện nên làm chuyện nên làm."
Xung quanh không ít người bật cười, Giang Niên lại càng dở khóc dở cười hơn.
Bất quá có đoạn đệm như vậy đã làm dịu căng thẳng trong lòng Giang Niên rất nhiều
Khi đứng trên bục giảng, Giang Niên nở nụ cười thật tươi, cong mắt: "Chào mọi người, mình là Giang Niên, Giang Niên trong "Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân?" *. Mình rất thích tiếng Anh, cũng rất mong chờ đến các hoạt động (học tập tiếng Anh) của lớp trong tương lai, nếu mình may mắn được trở thành đại diện Tiếng Anh của lớp chúng ta... "
*câu thơ trong bài thơ "Xuân hoa giang nguyệt dạ" (tác giả Trương Nhược Hư)
Cô gái xinh xắn, nụ cười trong trẻo, dịu dàng, hơn nữa cùng với giọng nói ngọt ngào đã ngay lập tức tạo cho Giang Niên rất nhiều điểm ấn tượng.
"A Trạch, sao đột nhiên cậu ngủm rồi?" Tạ Minh trong góc hàng cuối cùng đang nhìn Lục Trạch chơi Switch thành thạo, thao tác luôn mạnh mẽ.
Tạ Minh vừa nhìn vừa cảm khái, các người nói xem những người như Lục Trạch lớn vừa đẹp trai lại học giỏi thì thôi đi, đến chơi game cũng đỉnh hơn so với người bình thường như bọn họ.
Cùng một level, trong khi Tạ Minh phải chơi trên dưới chục lần vẫn không qua được thì Lục Trạch lại vô cùng nhẹ nhàng một lần đã qua
Tộc độ tay cùng độ chính xác của ngón tay đó xác thực là người có thể có được sao??
Lục Trạch khẽ nhướng mày, không quan tâm đến câu hỏi vừa rồi của Tạ Minh, mặc kệ nhân vật đã chết, lại lần nữa thản nhiên ném Switch trong tay vào ngăn bàn
Vừa lúc nghe thấy chủ nhiệm lớp Diêu Tử Kiệt cười nói: "Được rồi, cảm ơn Giang Niên của chúng ta. Trước đó thầy đã nghiên cứu một chút, điểm số môn tiếng Anh của bạn học Giang niên quả thực rất tốt. Nên hiện giờ thầy ủng hộ Giang Niên làm đại diện tiếng Anh của lớp chúng ta.. "
Tạ Minh, người vẫn đang chìm đắm trong lắm mối nghi hoặc, đã nhìn thấy...
Lục Trạch, người luôn có thái độ không quan tâm đến việc bầu cử ban cán sự chỉ bị Tạ Minh lôi kéo buộc phải giơ tay lúc Hạ Gia Dương đang tranh cử vị trí lớp trưởng.
Thế mà lại đưa tay lên.
Mặc dù từ đầu đến cuối là bộ dáng lười biếng cùng thản nhiên, nhưng chính xác là hắn (Tạ Minh) không nhìn lầm . Truyện Cổ Đại
Lục Trạch giơ tay!
Tạ Minh kinh ngạc nhìn cô gái trên bục giảng.
Cô ấy thực sự rất xinh, và nụ cười rất ấm áp, nhưng...
Mẹ nó, là A Trạch giơ tay đấy!
Diêu Tử Kiệt nhanh chóng đếm số người: "Được rồi, tổng cộng có 29 người. Có 25 phiếu cho Giang Niên."
Sau đó, Lục Trạch mới lười biếng bỏ tay xuống, lại cầm máy chơi game lên, tiếp tục trò chơi vừa rồi.
Tạ Minh vẫn đang kinh ngạc nhìn về phía Giang Niên cúi đầu trên bục giảng, nghe thấy Lục Trạch không mấy vui vẻ mà nói
"Đừng nhìn, có gì thú vị đâu?"
Không có gì thú vị, vậu A Trạch cậu nhìn cái gì chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.