Chương trước
Chương sau
Ngay khi câu hỏi của Lục Trạch vừa thốt ra, cả hội trường mới vừa rồi còn náo nhiệt trong phút chốc đã an tĩnh lại trong ba giây.

Đương nhiên, mọi người có bất ngờ như nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào bằng đương sự Giang Niên được.

Cô ngẩng đầu, cảm thấy hệ thống quản lý biểu cảm của cô đã hoàn toàn mất kiểm soát rồi.

Một chút tỉnh táo duy nhất sót lại trong Giang Niên đã ngăn cô không chạy ra khỏi hội trường.

Nhưng lý trí là lý trí, mẹ nó tại sao Lục Trạch lại đặt câu hỏi như vậy trong hội trường đầy người này kia chứ.

Là ‘cô gái bên cạnh tôi’ theo như lời Lục Trạch nói, lúc này Giang Niên đã mau chóng cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của mọi người từ khắp mọi nơi trong hội trường này.

….. Đương nhiên, kèm theo đó là cái nhíu mày của thầy hiệu trường cùng các chủ nhiệm ngồi ở hàng ghế đầu tiên.

Giang Niên: “…..”

Cô cảm thấy chút tỉnh táo ban nãy còn sót lại bây giờ cũng không còn nữa, bây giờ nếu cô chạy ra khỏi hội trường thì cũng không cần đối mặt với cảnh tượng xấu hổ như này nữa.

Nhưng là !

Giang Niên cảm thấy định lực của mình thực sự quá kém.

Cũng là đương sự như nhau, nhưng mình thì vừa lo sợ lại vừa xấu hổ, toàn thân như đứng trên đống lửa như ngồi trên đống than, mà vị nào đó chính miệng nói ra những lời này lại thản nhiên vô cùng.

—– thái độ chân thành, thậm chí một chút cũng không nhìn qua Giang Niên, còn chăm chú nhìn Từ Lâm Thanh trên sân khấu, tựa như đang đợi Từ Lâm Thanh trả lời câu hỏi của mình.

Trông rất tự nhiên, giống như vừa rồi câu hỏi cậu ấy hỏi Từ Lâm Thanh không phải là một câu hỏi tràn ngập ái muội như “Làm sao để có thể khiến cô gái bên cạnh nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ?” mà là giống như đang hỏi vấn đề vô cùng bình thường như kiểu “xin hỏi Từ Lâm Thanh học trưởng, làm thế nào để học tốt môn toán” vậy.

….. Đương nhiên, nếu Lục Trạch mà hỏi “Làm thế nào để giỏi toán” thì Giang Niên cũng sẽ bị sốc thôi.

Mẹ nó bài nào cũng điểm tối đa thì còn muốn như thế nào nữa?

Không cho người thường như bọn họ cơ hội sống phải không?!

Nhạy cảm nhận thấy ánh mắt của mọi người xung quanh càng ngày càng trở nên bát quái, càng ngày càng trở nên ái muội, Giang Niên kịp thời đánh gãy suy nghĩ lung tung trong đầu, ho khan một tiếng, cúi đầu, không nhìn Lục Trạch.

Thậm chí còn bắt đầu tự thôi miên chính mình.

Không sao đâu, Lục Trạch bình tĩnh như vậy thì cô hoảng cái gì chứ?

Không sao đâu, không có việc gì đâu, cô không thèm quan tâm đâu.

Không sao đâu, cô bình tĩnh nhất, không ai bình tĩnh được như cô cả đâu.

…..

Giang Niên cảm thấy, sau khi quen Lục Trạch một thời gian dài, kỹ năng đối mặt với đám đông trong những vấn đề như thế này của cô rõ ràng tốt hơn trước đây rất nhiều

Nhìn xem, cũng là trường hợp này, cô vẫn có thể miễn cưỡng duy trì biểu cảm của chính mình.

Nếu là trước kia thì hoàn toàn không thể.

Mọi người xung quanh bắt đầu nghị luận sôi nổi.

“Đù má, ngồi bên cạnh Lục Trạch là ai á? Tôi nhìn không rõ lắm, là Giang Niên sao?”

Người bên cạnh không khỏi xua xua tay, ý bảo mấy câu như này mà cũng hỏi: “Cần phải hỏi nữa à, có thể khiến cho Trạch ca làm ra mấy cái hành động khác thường như vậy ngoài Giang Niên ra thì còn ai vào đây nữa?”

“Giang Niên rốt cuộc trông như nào vậy? Tôi tò mò về cậu ấy quá đi, có thể làm cho Lục Trạch mê không lối thoát luôn á, đỉnh thật sự luôn á trời.”

…..

Nghe mọi người nghị luận, Giang Niên…..

Ngược lại càng trở nên bình tĩnh.

Cô cũng không quên an ủi chính mình một chút —–

Không sao đâu, từ khi quen Lục Trạch đến giờ số lần bị người ta nghị luận như vậy còn ít sao?

Đây cũng đâu phải lần đầu tiên đâu đúng không?

….. Có thể vì hai đương sự quá mức thản nhiên, mọi người trong hội trường ngược lại có hơi xấu hổ vì biểu hiện có hơi khoa trương.

Nhìn xem nhìn xem, đương sự người ta còn bình tĩnh như vậy, bọn họ phản ứng thái quá như vậy chẳng phải rất giống chưa trải sự đời sao?

….. Tuy rằng thì, bọn họ cũng chưa trải sự đời thật.

Từ Lâm Thanh đứng trên sân khấu, trên gương mặt anh tuấn hiện lên ý cười hứng thú hiếm thấy, không chút dấu vết đánh giá một chút cô gái nhỏ bên cạnh Lục Trạch, sau đó nhanh chóng thu lại ánh mắt, lần nữa nhìn về phía Lục Trạch.



Vẫn giọng nói trong trẻo dễ nghe như cũ, hay như tiếng nước chảy qua đá vậy, giọng nói sạch sẽ khiến cho người ta nhớ mãi không quên.

Ngay khi Từ Lâm Thanh mở miệng, Giang Niên thậm chí có thể nghe được tiếng suối chảy qua.

Quá trong trẻo, quá dễ nghe.

Những người khác đều không biết mối quan hệ giữa Từ Lâm Thanh và Lục Trạch nên không thể cảm nhận được, nhưng Giang Niên lại nhạy cảm nghe ra vài phần quen thuộc trong giọng nói lịch sự, lễ phép mà xa cách của Từ Lâm Thanh.

Thậm chí còn có chút ….. đùa giỡn.

“Đàn em Lục Trạch thế mà lại hỏi một vấn đề thú vị thật đấy.” Từ Lâm Thanh khẽ gật đầu, ý bảo chính mình đã nghe rõ rồi, “Nếu nữ sinh kia không ngưỡng mộ cậu, đó đương nhiên là vì …..”

Anh không chút dấu vết nhếch môi, gương mặt đẹp đến mức khiến người ta không khỏi cảm khái.

Ngừng một chút, anh tiếp tục chậm rãi nói: “Cậu không đủ lợi hại.”

Lục Trạch: “…..”

Khi Từ Lâm Thanh nói ra câu đó, ý cười càng lộ rõ ràng hơn.

Giọng nói dễ nghe ban đầu càng khiến người ta xao xuyến vì nụ cười hiếm hoi này, không ít nữ sinh trong hội trường đã bắt đầu che miệng, sợ bản thân mình sẽ hét lên.

“Đương nhiên, tôi cũng không phải nói đàn em Lục Trạch đâu, xin đừng bận tâm.”

Nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp, Lục Trạch quả thực muốn trừng mắt với người anh em lâu năm này.

Đầu óc cậu quả thật là úng nước rồi mới hỏi Từ Lâm Thanh câu này.

Giang Niên mặt ngoài tỏ vẻ bình tĩnh nhưng nội tâm đã sớm cười chết rồi.

Nếu trước đây vì nghe qua một vài tin đồn về Từ Lâm Thanh mà ngưỡng mộ thì bây giờ …..

Chính là đã bị Từ Lâm Thanh thuyết phục, ngưỡng mộ càng thêm sâu sắc.

Không hổ là một trong hai huyền thoại của Minh Lễ!

Từ trước đến giờ cô chưa từng thấy qua Lục Trạch nhận lấy quả đắng bao giờ, Từ Lâm Thanh nhẹ nhàng bâng quơ trả lời một câu hỏi thôi mà đã có thể rồi.

Đúng! Phải như vậy!

Giang Niên trong lòng không khỏi cười thầm—-

Này thì kiêu ngạo!

Còn kiêu với cô nữa không!

Rồi sau đó, Lục Trạch một tay tùy ý cầm micro như đã trực tiếp chứng mình với cô rằng —–

Vẫn còn.

Cuộc sống vẫn cứ tiếp tục đi thôi.

Hội trường đã trở nên yên tĩnh vì câu trả lời của Từ Lâm Thanh, Lục Trạch vẫn là bộ dáng thoải mái như cũ.

Cậu từ từ đưa micro lên, cong khóe môi cười cười.

“Nhưng nếu tôi không lợi hại như vậy, lại có thể khiến cho nữ sinh bên cạnh đối với tôi ngưỡng mộ vạn phần, như vậy…..” Lục Trạch cười nhàn nhạt “hẳn là bởi vì nhân cách cùng mị lực của tôi rồi, đúng không?”

Lúc Lục Trạch hỏi “đúng không”, cũng không phải để cho Từ Lâm Thanh trả lời.

Cậu không chút để ý mà quay sang, nghiêng đầu về phía Giang Niên, lặp lại một lần nữa: “Đúng không, Giang Niên?”

Giang Niên: “…..”

Cái đệch!

Hai người bằng hữu bọn họ một hai ngấm ngầm đấu nhau thì có thể đừng kéo người vô tội vào được không!

Đặc biệt là người vô cùng vô tội với sức chiến đấu bằng 0 như cô đó!

Giang Niên giả vờ bình tĩnh, lại một lần nữa nghĩ đến rốt cuộc tại sao khi nãy không chạy ra khỏi hội trường đáng sợ này đi.

Nhưng lúc này, Lục đại thiếu gia căn bản không cho cô cơ hội tránh né không trả lời.

Lục Trạch cúi đầu nhìn cô, đôi mắt phượng nhìn chuyên chú vô cùng, đuôi mắt hơi nhếch lên lại càng thêm đẹp.

Giang Niên mím môi, có chút không được tự nhiên.

Đôi mắt của Lục Trạch thật sự rất đẹp, mỗi lần nhìn thẳng vào đôi mắt này, Giang Niên đều ảo giác rằng bản thân cô đã bị mê hoặc mất rồi.

….. cũng có thể không phải là ảo giác.



Lục Trạch lười nhác cong môi.

Giang Niên gật đầu.

Lục đại thiếu gia một giây vừa lòng, cũng không làm Giang Niên khó xử, lại nhìn lên Từ Lâm Thanh trên sân khấu.

“Được rồi, tôi cũng không còn vấn đề nào khác, cảm ơn học trưởng Từ Lâm Thanh. Nếu còn vấn đề nào khác, vẫn là nên hỏi riêng học trưởng thì hơn.”

Lục Trạch đặc biệt nhấn mạnh từ “hỏi riêng”.

Giang Niên vẫn còn đắm chìm trong ánh mắt kia của Lục Trạch.

Cô nghe thấy Lục Trạch nói, không khỏi suy nghĩ —–

Trạch không được lúc trước trên diễn đàn Minh Lễ có truyện đam mỹ của hai người này.

Nếu không phải cô biết Từ Lâm Thanh và Lục Trạch đã quen nhau từ nhỏ, hơn nữa Lục Trạch là thẳng nam đến không thể nào thẳng hơn, nhìn qua đối thoại của hai người nãy giờ, nhịn không được cũng sẽ chèo thuyền hai người này ấy chứ …..

Sau khi Lục Trạch ngồi xuống, theo trình tự chương trình, vẫn có thể mời thêm bốn năm người đặt câu hỏi.

Người dẫn chương trình không khỏi đổ mồ hôi lạnh một phen, cũng may, nhiệt độ điều hòa trong hội trường vẫn đủ …..

Vốn dĩ người dẫn chương trình cũng thầm mong cuộc va chạm của hai huyền thoại Lục Trạch và Từ Lâm Thanh, nhưng hiện tại, cô không ngừng ảo nảo chính mình vừa rồi vì cái gì lại để Từ Lâm Thanh tự mình chọn người trả lời câu hỏi.

Vẫn còn một số người có thể đặt câu hỏi, người chủ trì lần này rõ ràng đã xử lí tốt hơn, sau khi Lục Trạch ngồi xuống, cô mau chóng bảo nhân viên công tác nhận lại micro từ Lục Trạch.

Hướng về phía Từ Lâm Thanh cười cười: “Cảm ơn học trưởng Từ Lâm Thanh đã trả lời, tiếp theo vẫn còn một ít cơ hội cho mọi người, ai có vấn đề gì có thể dơ tay hỏi.”

Hiển nhiên, mặc dù đối thoại giữa Lục Trạch và Từ Lâm Thanh vừa rồi rất sôi nổi, nhưng trước mắt là cơ hội cùng Từ Lâm Thanh trực tiếp đối thoại thì lại càng hiếm hơn.

Mọi người miễn cường thu hồi tâm tư, một đám giơ tay lên vô cùng sôi nổi, hận không thể trực tiếp đứng lên luôn.

Người chủ trì không để Từ Lâm Thanh tự mình chọn người nữa, mà cô chính là người chọn.

Hiển nhiên, không có những người như Lục Trạch, khả năng dẫm mìn nhỏ hơn rất nhiều.

Vài người kế tiếp đều hỏi những vấn đề bình thường, phần lớn đều là “Học trưởng có thể nói qua những điều thú vị ở đại học được không” “Học trưởng có gợi ý gì đối với việc chọn chuyên ngành của tụi em không”, nói chung là những vấn đề như vậy.

Phần lớn đều là học sinh lớp mười hai, vừa mới thi đại học xong nên rất tích cực.

Người chủ trì nhẹ nhàng thở ra.

Hiệu trưởng và các lãnh đạo vẫn còn ngồi đây, nếu còn gặp lại tình huống như vừa rồi của Lục Trạch, không sai biệt lắm, cô trực tiếp đi chịu đòn nhận tội.

“Câu hỏi cuối cùng, mong mọi người hãy quý trọng cơ hội này!” Người chủ trì cười nói, sau đó nhìn xung quanh một hồi, “Mời học tỷ bên phải hàng thứ mười, nếu tôi nhớ không lầm, bạn học lớp mười hai phải không?”

Nhân viên công tác nhanh chóng đem micro cho nữ sinh kia, cô gái có chút ngượng ngùng cười cười, hơi lộ ra má lúm đồng tiền: “Đúng vậy, tôi là học sinh tốt nghiệp năm nay.”

Người chủ trì gật đầu: “Vậy câu hỏi của bạn là gì nào?”

Cô gái cắn chặt môi dưới, trên mặt lộ ra vài phần kiên quyết: “Học trưởng Từ Lâm Thanh, em muốn hỏi một chút, hiện tại anh có bạn gái chưa ạ? Em đã thích anh từ lâu, từ khi vừa nhập học em đã bắt đầu thích anh rồi. Nếu anh không có bạn gái, có thể cho em một cơ hội được không?”

Người chủ trì: “…..?”

Ủa alo ạ ?

Giang Niên cũng có chút ngoài ý muốn, theo mọi người nhin về vị trí của cô gái kia.

Gương mặt cô gái đã đỏ bừng hết lên rồi, nhưng vẫn cứ kiên định nhìn Từ Lâm Thanh.

Giang Niên không khỏi có chút lo lắng, hạ giọng: “Trạch ca, này …..”

Lục Trạch không nhìn Giang Niên, chỉ là khi không có ai để ý đến, Giang Niên cảm thấy bàn tay của mình bị một bàn tay hữu lực khác nắm lấy.

Sau đó đổi thành mười ngón tay đan xen.

Giang Niên kinh ngạc.

Lục Trạch lúc này mới liếc nhìn cô.

Thanh âm rất nhỏ: “Mình đã muốn làm chuyện này từ lâu.”

Hậu trường nhà hát nhỏ

Giang Niên: “?????”

Vậy nên vừa rồi trong khi chị gái kia hỏi một vấn đề kinh bạo như thế thì cậu con mẹ nó đang suy nghĩ làm cách nào để nắm tay mình sao?

Trạch ca: “Nghĩ về cái này đủ rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.