Edit: SCR0811
Dung Phỉ gần như lục tung mọi ngóc ngách trong nhà. Trừ phòng ngủ của ba mẹ, cả ổ chó đã bỏ hoang mấy năm trong sân cô cũng không tha, nhưng vẫn không tìm được chuỗi hạt.
“Không có, không có, sao lại không có?” Dù biết hy vọng xa vời, nhưng Dung Phỉ vẫn không ngừng đi tới đi lui tìm kiếm khắp nơi, gấp đến muốn khóc.
“Con tìm gì thế? Bị mất gì hả?” Hiếm khi được thảnh thơi, ba Dung định nhâm nhi trà nóng, thưởng thức TV, nhưng ngồi chưa ấm mông, Dung Phỉ vo ve như ruồi, cứ bắt ông phải nhích tới nhích lui, lại còn nhấc mông, sao nhịn cho nỗi.
Lý Thấm cũng đang loay hoay tìm phụ khắp nhà, nghe giọng liền ngẩng đầu: “Là vòng tay của Phỉ Phỉ bị mất.”
“Vòng tay?” Ba Dung nhíu mày: “Vòng tay gì?”
“Thì là vòng tay đó.” Dung Phỉ tiếp lời: “Không có gì đâu, ba cứ xem TV đi, con tự tìm được rồi.”
Ba Dung nghi hoặc liếc nhẹ hai người, không để tâm lắm, tay nâng tách trà bắt đầu nhâm nhi, tầm mắt cũng dời về kịch kháng chiến trên truyền hình. Còn vòng tay, ông không có chút ấn tượng nào, chưa từng để ý trên tay Dung Phỉ có đeo vòng tay gì.
Sau lời chất vấn của ba Dung, Dung Phỉ không tiện tiếp tục lục lọi khắp nơi, chỉ tìm khắp nhà thêm một lần rồi nhục chí quay về phòng.
Không có…
Nếu để Thẩm Khiêm biết mình làm mất xá lợi tử, hẳn sẽ giận lắm nhỉ?
Về phòng, Dung Phỉ rên nhỏ một tiếng, ngã người xuống giường.
“Mất cũng đã mất, cậu đừng rối rắm nữa.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-chang-quy-dep-trai-ben-canh/423914/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.