Edit: SCR0811
Hệt như lời Thẩm Khiêm nói, gà vừa gáy xác sống liền tản đi, trả lại khung cảnh yên tĩnh thường nhật cho vịnh Dư gia. Trừ vết ẩm ướt đọng lại trên trường, chuyện tối qua hệt như một cơn ác mộng.
Bước chân vào bệnh viện, nhà họ Dư vẫn chưa hết bàng hoàng.
“Nếu không có mấy vết thương này, hẳn bác đã hoài nghi tối qua mình nằm mơ.” Bác cả Dư nằm trên giường bệnh, tay gắn kim truyền dịch, nhìn cháu gái đã đổi một bộ quần áo sạch sẽ, thở dài.
“Bác cả.” Động tác gọt vỏ táo của Dư Thiến khựng lại. Từ trước đến nay, cô luôn ưỡn ngực tự hào mình rất giỏi, nhưng chuyện tối qua khiến cô tự trách đến mức không ngóc nổi đầu: “Chuyện này hẳn có liên quan đến vụ án con đang theo gần đây. Do con rước hoạ đến cho mọi người.”
“Án gì mà lại dính đến thứ này?” Bác cả Dư sửng sốt, nhíu mày.
Dư Thiến khẽ quay đầu liếc đám Dung Phỉ: “Vụ án này quả thật có chút kỳ quái, không thì cũng không bị kẹt trong ngõ cụt lâu đến vậy.”
“Thứ đó đâu giống với mấy tên tội phạm cướp bóc bình thường, nguy hiểm lắm.” Bác cả Dư thoáng trầm tư: “Theo ý bác, cháu không nên tiếp tục điều tra vụ này. Bác cả biết cháu hiếu thắng, vụ án càng khó cháu càng liều mạng, nhưng cháu cũng phải nghĩ cho ba mẹ, bọn họ chỉ có mình cháu, nếu cháu vì vụ này mà xảy ra chuyện gì, hai người già họ phải làm sao?”
Dư Thiến không tỏ thái độ, chỉ cười cười gọt cho xong trái táo, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-chang-quy-dep-trai-ben-canh/423912/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.