Thẩm Khiêm bay đến cách cửa lớn một khoảng thì dừng lại, đánh giá kính bát quái treo trên cửa.
Ánh sáng mờ nhạt, lẫn với khí đen, hẳn là sát khí đã ăn mòn chính khí. Cỡ này trấn mấy con tiểu quỷ còn được chứ với Thẩm Khiêm thì không chút tác dụng.
Không chút kiêng kị, Thẩm Khiêm cong môi, thong dong bay xuyên qua cửa lớn.
Vừa vào cửa đã có một mùi hôi thối sộc thẳng vào mũi, Thẩm Khiêm dừng bước, không bịt mũi mà phất tay lấy dù giấy đỏ ra, ngăn cách mùi hôi bên ngoài.
Trên bức tường phía bắc trong phòng khách quả thật có treo bức họa tổ sư đạo giáo, là hàng thật, nhưng khắp bức họa đều tỏa ra khí đen dày đặc, không có lấy chút thần quang nên có.
Thẩm Khiêm nhìn bức họa, nhíu mày. Anh không biết Lương Cảnh Thần đã làm gì mà lại khiến nơi này thành ra như thế?
Giờ không phải lúc nghĩ những thứ đó, việc cấp bách là tìm được hồn phách của Trương Bình, vậy sẽ dễ dàng giải được bí ẩn!
Nghĩ thế, Thẩm Khiêm vội thu cảm xúc lại, bắt đầu tìm từng căn phòng.
Lầu dưới chỉ có mấy phòng, một phòng khách, ba phòng ngủ. Hai trong ba phòng bị bỏ trống, chỉ có căn thông với phòng khách là phòng của ông lão bị liệt.
Ông lão ngủ trên sạp, mùa đông lạnh lẽo mà đến đệm bông để lót giường cũng không có, chỉ có tấm chiếu cũ bẩn thỉu, trên người đắp cái chăn mỏng màu xanh nhạt bị thủng một lỗ to. Cạnh giường sạp có đặt một cái giường bằng dây thép chừng một mét, đệm lót
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-chang-quy-dep-trai-ben-canh/423887/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.