Bóng đen không nhìn Dung Phỉ mà bay thẳng tới cạnh người Vạn Cường. Cách chừng hai bước, Dung Phỉ không thể tự huyễn hoặc là mình hoa mắt được nữa, dáng vẻ của bóng đen này giống y đúc với Vạn Cường! Là… là sao đây? Dung Phỉ hết nhìn Vạn Cường lại nhìn bóng đen, cảm thấy kinh hãi, nhưng vẫn mau chóng che giấu cảm xúc trên mặt. “Tiểu Phỉ, cậu đang nhìn gì thế?” Vạn Cường không hiểu sao Dung Phỉ lại nhìn mình, bất giác đưa tay xoa mặt: “Trên mặt tôi có dính gì hả?” “Tại tôi thấy sắc mặt cậu không được tốt.” Khóe mắt Dung Phỉ vẫn cảnh giác nhìn bóng đen, nhưng không lỗ mãng nói ra. Bản năng mách bảo bóng đen này không giống với những thứ mình gặp trước kia, nhưng cụ thể thế nào thì cô không thể nói được. Cô quyết định lát nữa sẽ tìm Tăng đạo sĩ hỏi rõ. “Vừa khỏi bệnh mà.” Vạn Cường nhún vai, phản bác: “Cả ngày nằm nhà, xương muốn nhũn ra luôn rồi, trùng hợp hôm nay có khách tới nhà nên tranh thủ ra ngoài mua đồ ăn, ở nhà còn chờ tôi đem đồ ăn về, đi trước nha?” Dung Phỉ gật đầu: “Được, cậu bận thì cứ đi đi.” Vạn Cường đi rồi, hai người sang khu chợ mới mua đồ ăn. Dung Phỉ để Dung Nguyệt đem đồ ăn về trước, còn mình thì tới tiệm mai táng của Tăng đạo sĩ. Tăng đạo sĩ đang bắt chéo chân ngồi trên xích đu hút thuốc lá, thấy Dung Phỉ bước vào, hai mày ông dựng thẳng lên: “Bác nói này nhóc Phỉ, cháu không có việc gì để làm hay sao mà suốt ngày cứ chạy tới đây thế? Hôm đó bác đã cho cháu cả đống thứ tốt rồi, làm người đừng nên quá tham lam, biết không hả? Cháu mà còn được một tấc lại tiến thêm một thước như thế, bác Tăng sẽ cho cháu vào danh sách đen luôn đó!” “Hôm nay không tới vì chuyện của cháu.” Dung Phỉ liếc mắt xem thường, không thèm màng đến mấy tiếng nhóc Phỉ của ông ta, tự kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay lúc đi chợ cháu gặp phải một chuyện lạ.” “Ngày nào cháu không gặp được chuyện lạ mới là lạ đó.” Tăng đạo sĩ khẩy khẩy điếu thuốc, không mấy để tâm tới lời Dung Phỉ. “Bác Tăng, vừa nãy cháu gặp Vạn Cường ở chợ.” Dung Phỉ thật sự không chịu nổi mùi khói thuốc, lấy tay quạt quạt. “Chuyện này có liên quan tới thằng Cường?” Tăng đạo sĩ sửng sốt. Dung Phỉ gật đầu, nói: “Cháu thấy một bóng đen có bộ dạng y đúc với Vạn Cường, lúc đầu nó đứng cạnh sạp thịt heo, Vạn Cường vừa xuất hiện nó liền bám theo cậu ta. Chuyện này là sao thế?” Dung Phỉ vừa nói xong, động tác hút thuốc của Tăng đạo sĩ liền khựng lại, sắc mặt bỗng chốc trở nên nặng nề: “Cháu nói gì? Cháu nhìn thấy bóng đen giống hết với Vạn Cường?” “Dạ.” Thấy phản ứng của Tăng đạo sĩ, tim Dung Phỉ bất giác đập thình thịch, nín thở chờ ông nói tiếp. “Chuyện này…” Tăng đạo sĩ im lặng hồi lâu, tay gõ điếu thuốc lên gạt tàn, đứng dậy, bộ dạng muốn nói lại thôi. Dung Phỉ thấy ông đứng dậy cũng đứng theo: “Rốt cuộc là sao? Bác có gì thì cứ nói thẳng ra đi, ấp a ấp úng như thế là sao hả?” “Mỗi người đều có số mệnh, chuyện này là kiếp số của nó, chúng ta không quản được, cũng không có cách quản.” Thật lâu sau, Tăng đạo sĩ mới thở dài: “Cháu về đi, lát nữa bác sẽ đi thăm thằng Cường.” “Sao bác không đáng tin chút nào hết vậy, gặp phải chuyện gì cũng không có cách.” Dung Phỉ mở miệng chế giễu nhưng trong lòng lại đánh trống: “Vạn Cường sẽ không sao chứ?” “Sống chết có số, phú quý do trời, có sao hay không là do số mệnh của nó, chúng ta không thể giúp gì được cả.” Thuốc lá không còn mùi vị, Tăng đạo sĩ dụi tắt: “Nhóc Phỉ về đi, coi chừng ba mẹ cháu lại tưởng cháu đi lạc nữa đó.” Biết có hỏi nữa cũng không được gì, Dung Phỉ đành thôi. Ra khỏi tiệm mai táng, cả người Dung Phỉ đều lơ lửng trên mây. Mấy ngày nay liên tục gặp chuyện, nhiều đến mức cô không tiêu hóa nổi. Bất chợt, cô nhớ tới Thẩm Khiêm, tên quỷ này đang bận cái gì thế không biết, chuyện Vạn Cường bị bệnh có liên quan gì đến anh ta không? Cả cái bóng đen giống với Vạn Cường nữa… Hàng loạt suy nghĩ không ngừng ngược xuôi trong đầu, lúc giật mình tỉnh ra cô mới phát hiện, ngoại trừ Thẩm Khiêm, bên người cô đến cả một người để tâm sự cũng không có. Cả buổi chiều, Dung Phỉ đều lo lắng cho chuyện của Vạn Cường. Câu nói ‘sống chết có số’ của Tăng đạo sĩ đã dọa tới Dung Phỉ, chẳng lẽ ẩn ý sâu xa của câu này là bóng đen kia sẽ gây hại tới mạng sống của Vạn Cường? Buổi tối trở về phòng, Dung Phỉ ôm bài vị của Thẩm Khiêm thẩn thờ. “Thẩm Khiêm Thẩm Khiêm Thẩm Khiêm…” Cô hô như tụng kinh, nhưng cả buổi vẫn không có chút phản ứng nào, đành ôm bài vị nằm xuống giường, thầm thì: “Nếu anh còn không xuất hiện, có tin tôi sẽ thay lòng hay không hả?” Lời vừa ra khỏi miệng, Dung Phỉ liền trừng mắt, thay lòng, mình động lòng lúc nào sao mình không biết vậy? Nhưng mà, vòng ôm của anh ta tuy lạnh nhưng vững chãi, những lúc thấy anh ta cười sẽ thấy rất thoải mái, giọng nói của anh ta cũng gợi cảm… Trời đất! Thói quen quả là một thứ rất đáng sợ! Thì ra, trong lúc vô tình, mình đã ỷ lại vào sự tồn tại của tên quỷ kia đến thế… Dung Phỉ ôm bài vị, trở người, mắt mở trừng trừng. Không ngờ, sống chung với Thẩm Khiêm một thời gian, quan hệ giữa hai người đã chậm rãi trở thành hoạn nạn có nhau. Cô còn đang lơ lửng trên mây, Thẩm Khiêm đã đáp ứng nguyện vọng của cô, xuyên cửa bay vào. “Em đang làm gì thế?” Dung Phỉ đang ôm bài vị “tương tư”, bất chợt nghe thấy tiếng động, cô giật nãy người, phản xạ có điều kiện vội trở tay nhét bài vị xuống mông. “Haha…không có gì, sao anh về thế? Xong việc rồi hả?” Dung Phỉ nhìn Thẩm Khiêm một hồi mới chậm chạp nhận ra nhét bài vị dưới mông không ổn chút nào, nhưng lỡ đâm lao phải theo lao, cô không thể không biết xấu hổ, lấy ra nó trước mặt Thẩm Khiêm được. “Không phải em gọi anh về sao?” Thẩm Khiêm thấy hết loạt hành động mờ ám của Dung Phỉ, cười ranh mãnh: “Đặt bài vị của anh dưới mông thấy thoải mái không?” “…” Dung Phỉ ngớ người, mặt đỏ lựng lên, thẹn quá hóa giận trừng mắt liếc Thẩm Khiêm, hồi lâu mới lúng ta lúng túng móc bài vị dưới mông ra, ném vội lên giường như đang cầm củ khoai lang nóng bỏng tay: “Mấy ngày trời không thấy đâu, vừa xuất hiện đã chọc ghẹo tôi?” “Haha… không chọc em nữa.” Thấy người đã dựng lông, Thẩm Khiêm vội nghiêm mặt ngồi xuống cạnh Dung Phỉ, không để cô kịp giận dỗi đã dang tay kéo cô vào lòng: “Nói đi, vội tìm anh như thế có chuyện gì?” Thấy Thẩm Khiêm không chọc mình nữa, Dung Phỉ mới gượng gạo dịu mặt, gật đầu, ấp úng hỏi: “Chuyện… Vạn Cường bị bệnh có liên quan gì đến anh không?” Thẩm Khiêm nhướng mày: “Tên đạo sĩ kia nói cho em?” “Anh đừng quan tâm là ai nói, chỉ cần trả lời chuyện này có liên quan tới anh hay không là được.” Dung Phỉ vừa thấy thái độ của Thẩm Khiêm đã đoán chắc được bảy phần. “Anh chỉ làm cậu ta bị cảm một phen thôi.” Thẩm Khiêm cực kỳ trung thực: “Sao?” Dung Phỉ liếc Thẩm Khiêm với vẻ oán trách nhưng không vì chuyện này mà cãi nhau với anh, chỉ kể lại việc gặp Vạn Cường và bóng đen ở chợ, định sẽ để anh giải đáp thắc mắc, không ngờ Thẩm Khiêm vừa nghe xong, sắc mặt liền trở nên nặng nề.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]