Dung Phỉ không bị thương, đáng lẽ tỉnh lại là có thể xuất viện, nhưng ba mẹ và em gái đều nhất quyết muốn cô nằm lại thêm hai ngày. Tuy chỉ u một cục trên đầu, nhưng em gái cuồng phim Hàn cứ sợ sẽ để lại di chứng, dẫn đến bệnh nan y, mất trí nhớ,… Vì an toàn, dù cô có nói gì nó cũng ép cô phải ở lại thêm hai ngày, ba mẹ cũng sợ hãi, đến giờ vẫn còn gặp ác mộng.
Không còn cách nào khác, Dung Phỉ đành cố nghe theo, tiếp tục ở lại bệnh viện, tiêu hao tiền bạc để mua lấy sự an tâm. Tuy tiếp tục ở lại bệnh viện nhưng cô không thiếu tay gãy chân, hoàn toàn không cần người nhà đến chăm, khuyên can mãi, cuối cùng cũng đuổi được người nhà cứ nhất quyết đòi thay ca chăm sóc về.
Tuy mọi người đã về hết nhưng Dung Phỉ không hề cô đơn, Thẩm Khiêm luôn ở cạnh cô.
Thẩm Khiêm thích hát hí khúc. Theo lời anh nói, lúc còn sống ngoại trừ những tác phẩm nổi tiếng, anh còn hát những vở kịch nhỏ do mình tự sáng tác. Mỗi khi nhắc đến chuyện này, đôi mắt anh bừng sáng, đong đầy say mê và sự thỏa mãn. Nhưng có nhiều lúc, anh khựng lại giữa chừng, như đang nhớ tới một chuyện buồn nào đó, mặt lộ vẻ đau thương, sau đó sẽ nhìn Dung Phỉ đến thất thần, đáy mắt thâm tình và dịu dàng đến nỗi khiến người khác phải nhói lòng.
Hôm nay Thẩm Khiêm không kể chuyện cũ khi anh còn sống cho Dung Phỉ nghe nữa mà vùi đầu vào một khối gỗ sam, hết khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-chang-quy-dep-trai-ben-canh/423856/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.