Edit: SCR0811
“Không được chửi thề.”
Ai ngờ, Dung Phỉ vừa chửi thầm hai chữ đó trong đầu, Thẩm Khiêm đã mút mạnh gáy cô, lên tiếng.
“Tối qua lúc tôi chửi mắng tổ tông mười tám đời nhà anh sao không thấy anh nói ra mấy lời chính nghĩa như thế?” Cả người Dung Phỉ như nhũn ra, chỉ biết đáp lại bằng cái liếc mắt đầy xem thường.
Thẩm Khiêm ngẩng đầu, bĩnh tĩnh nhìn Dung Phỉ trong chốc lát, sau đó nhíu mày, gật đầu như thật: “Phải trừng phạt cái miệng này thế nào đây, ngang bướng như thế, xem ra hình phạt vẫn chưa đủ nặng.”
Dung Phỉ còn chưa kịp sửng sốt đã bị Thẩm Khiêm ôm tới trên bàn thờ.
Trong đầu Dung Phỉ vang lên hồi chuông cảnh báo, vội giơ chân muốn đạp vào bụng Thẩm Khiêm.
Không ngờ, cái chân lại xuyên thẳng qua bụng anh ta.
Dung Phỉ ngơ ngác nhìn cái chân xuyên thẳng qua người Thẩm Khiêm như xiêng que, nuốt ‘ực’ một cái. Cảnh tượng này hơi bị hãi hùng rồi.
“Anh, anh mau thả tôi xuống.” Dung Phỉ luống cuống, gấp gáp rút chân về: “Tôi, tôi không phải đồ cúng.”
“Đương nhiên em không phải đồ cúng rồi, em là vợ anh.” Đôi mắt vốn mang ý cười của Thẩm Khiêm bỗng lạnh đi vì phản ứng của Dung Phỉ: “Em có hiểu thật hay không vậy? Rốt cuộc em sợ anh cái gì? Từ trước tới giờ anh chưa từng làm hại em.”
Dung Phỉ lắc đầu, không dám nhìn phần bụng của Thẩm Khiêm.
Ánh mắt cố chấp mà say mê của Thẩm Khiêm nhìn chằm chằm hai môi đang run rẩy của Dung Phỉ, cúi người đè lên như đang trút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-chang-quy-dep-trai-ben-canh/423840/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.