Kì nghỉ hè đầu tiên. Tại bến xe buýt, Tống Thiên Hoàng ngước mắt lên nhìn những người đang đứng trước mặt mình:
- Mấy cậu định làm gì đây?
- Cậu nghe mẹ cháu nói cháu đi Hà Nam, một người làm cậu như cậu đâu thể để cháu đi một mình như vậy được. Nguy hiểm lắm. (Mạc Quang Thành tỏ vẻ chân thành)
- Với thân phận là bạn cùng bàn với cậu, tôi cũng không thể để cậu đi đến Hà Nam như vậy được. Vừa hay điểm thi cuối kì này thứ hạng tôi tăng lên rất nhiều lên ba mẹ tôi cũng rất ủng hộ cho chuyến đi này. (Cố Gia Hy cất lời)
- Cố Gia Hy đi chả lẽ tôi lại ở nhà sao? (Giang Hạ Lam)
- Giang Hạ Lam đi thì làm sao thiếu tôi được. Tôi có trách nhiệm phải bảo vệ cậu ấy mà. (Ngô Hàng nói với vẻ mặt tự hào.)
- Tất cả đều đi chả lẽ cậu muốn tôi ở nhà một mình sao, Tống thiếu gia? (Nguyên Kỳ nói giọng kiểu sắp khóc.)
Nhìn vẻ mặt này của Nguyên Kỳ, Mạc Quang Thành chân dài sải bước đến bên cạnh cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, hắn nói:
- Sao tôi lỡ để em ở lại được. Em phải đi cùng tôi chứ. Nếu hắn không cho em đi, không sao em đi cùng tôi đến nơi chỉ có hai chúng ta mà thôi.
Mạc Quang Thành vừa nói vừa chỉ tay về phía Tống Thiên Hoàng. Nguyên Kỳ đưa hai tay về phía trước, khuôn mặt sợ hãi lên tiếng:
- Không......không cần đâu.
Tống Thiên Hoàng nhìn hai người rồi đứng dậy:
- Thế giờ các cậu có đi hay không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-cau-ban-cung-ban/929965/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.