"Xoẹt" tiếng băng dính được bóc ra và dán vào bàn. Cố Gia Hy tự đắc, vênh mặt lên như rất tự hào với việc mình vừa làm:
- Từ giờ trở đi chúng ta không ai được phép qua vạch. Ok chứ?
Tống Thiên Hoàng nhìn vẻ mặt của cô không khỏi buồn cười:
- Cố Gia Hy, cậu có bị ngốc không? Bút có cậu không dùng, dán băng dính như này, để thầy giám thị bắt được, cậu có toang không?
Lúc này, Cố Gia Hy mới ngơ ngác nhìn Tống Thiên Hoàng. Cậu nói không phải sai nhưng mà sao cô không nghĩ ra dùng bút kẻ cái vạch nho nhỏ sớm hơn? Đưa tay xé miếng băng dính ra, cô mạnh miệng nói:
- Ờ...thì tôi không để ý. Mà sao cậu không bảo tôi sớm? Để tôi phải khổ sở như vậy.
Tống Thiên Hoàng khẽ nhếch nhẹ khoé miệng:
- Ờ...thì tôi cũng không để ý, được chứ?
- Cậu...cậu.....
Tức giận mà không thể nói lại được. Ai thấu hiểu nỗi đau này của cô chứ?
Vừa đi học về, mới đặt mông xuống ghế, Cố Minh Quân đã chạy lại đưa cho cô một túi đồ, rồi ngạo nghễ nói:
- Mẹ bảo chị mang cho cô Lam Thư đấy.
- Hả? Sao em không mang đi, bắt chị mang sang?
Cố Gia Hy vừa nghe nói thôi đã giật bắn người. Cô đang muốn tránh Tống Thiên Hoàng đây thế mà bắt cô mang sang đấy có mà giết cô. Nhưng Cố Minh Quân nào cho cô cơ hội từ chối. Đặt túi đồ lên bàn, cậu nhóc để lại một câu nói rồi chạy ngay vào phòng:
- Kệ chị. Mẹ bảo chị chứ có bảo em đâu. Chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-cau-ban-cung-ban/242497/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.