Chương trước
Chương sau
Edit: Phi Phi

Beta: Quỳnh

Hạ Thiên Tinh kinh ngạc ngẩng đầu, “Có chuyện gì sao?”

“Cô đi rồi biết. Đừng chậm trễ thời gian, nhanh đi thôi.” bộ trưởng Hồ vừa nói xong lại vội vàng cất bước rời đi, mỗi người đều rất bận.

Bị hoàn cảnh làm việc ảnh hưởng, Hạ Thiên Tinh cũng không dám chậm trễ. Cô sửa sang lại quần áo, bước nhanh đi về hướng thang máy, ấn từ tầng trệt lên tầng cao nhất.

Còn may, nơi này trước kia cô đã tới qua. Cho nên, Hạ Thiên Tinh không đến mức giống như ruồi nhặng không đầu.

Cô thẳng hướng văn phòng của Lãnh Phi đi vào. Bên người, những nhân viên khác cũng tới tới lui lui, cho dù là không quen biết, nhưng tất cả mọi người cũng hơi hơi gật đầu, chào hỏi đơn giản lại không mất lễ tiết.

Hạ Thiên Tinh đã đến gần tới bên ngoài văn phòng Lãnh Phi, giơ tay đang muốn gõ cửa, liền nghe được âm thanh cung cung kính kính: “Tổng Thống tiên sinh.”

Thân hình cô hơi cứng đờ.

Theo bản năng ngẩng đầu liền thấy Bạch Dạ Kình đang từ phòng họp đi ra, đoàn người Lãnh Phi đi theo phía sau. Mọi nhân viên đều tạm dừng những việc mình đang làm, khom lưng chào hỏi.

Anh một bên cởi cúc áo âu phục, một bên cùng người bên cạnh thấp giọng nói chuyện. Làm như nhận thấy được cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lập tức hướng về phía Hạ Thiên Tinh.

Ánh mắt lãnh duệ, hàm chứa tìm kiếm.

Hô hấp của cô theo bản năng buộc chặt một chút, tay rũ tại bên người cũng có chút mất tự nhiên. Vội vàng làm giống như những người khác, hơi hơi cúi người xuống.

Ánh mắt anh tựa hồ cũng không có nhiều dao động, càng không lưu lại trên người cô. Nháy mắt tiếp theo đi thẳng vào văn phòng.

Hạ Thiên Tinh không ngẩng đầu nhìn anh, cho đến khi tiếng bước chân của anh biến mất mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

“Hạ tiểu thư.” Lãnh Phi đứng yên ở trước mặt cô.

“Bộ trưởng Hồ nói anh gọi tôi lên đây, là có chuyện gì sao?”

“Đi vào rồi nói.” Lãnh Phi đẩy cửa ra, phân phó bí thư rót trà đem vào. Hạ Thiên Tinh theo phía sau Lãnh Phi đi vào, hai người chọn hai ghế sô pha mặt đối mặt ngồi xuống.

Lãnh Phi đưa thư mời cho cô, Hạ Thiên Tinh mở mắt ra nhìn, “Đây là?”

“Đêm nay Tổng Thống tiên sinh yêu cầu phiên dịch, cho nên đêm nay cô đi cùng ngài ấy.”

Hạ Thiên Tinh thật ra hoàn toàn không nghĩ tới —— lúc trước còn tưởng rằng đến khi mình qua kỳ thực tập cũng không thể gặp được anh, cùng anh làm việc. Lãnh Phi thấy cô không lên tiếng, chỉ hỏi: “Hạ tiểu thư, có vấn đề sao?”

“Đương nhiên không có.” Cô hoàn hồn, lắc đầu. Tới chỗ này chính là làm phiên dịch bên cạnh anh, cô có thể có vấn đề gì sao? Chỉ sợ nếu muốn có vấn đề thì cũng không được phép biểu hiện ra trong khi làm việc.

“Kỳ thực tập ở đây có thể qua được hay không đều là do Tổng thống tự mình quyết định. Cho nên, hy vọng Hạ tiểu thư biểu hiện cho thật tốt, có thể để Tổng thống giữ cô lại.” Lãnh Phi nhìn cô cổ vũ. Bây giờ cuối cùng anh ta cũng hiểu được vì sao rõ ràng có thể không cần đáp ứng đại sứ quán nước Y tham gia hoạt động giao lưu văn hóa, Tổng Thống tiên sinh lại nhất thời thay đổi chủ ý. Nhìn dáng vẻ, đại sứ quán bên kia thật đúng là nên đến cảm tạ thật chu đáo vị phiên dịch Hạ này.

Hạ Thiên Tinh tự nhiên không biết chuyện này, chỉ là hơi hơi mỉm cười, “Cảm ơn, tôi sẽ làm hết khả năng.”

…………………

Trở lại tầng 6, Hạ Thiên Tinh hít một hơi, mở máy tính chuẩn bị tư liệu, ít nhiều vẫn cảm thấy có áp lực.

Hoạt động giao lưu văn hóa bắt đầu lúc 7 giờ. Tan làm cô cũng không trở về nhà, định sẽ đến nhà ăn dùng cơm chiều. Hứa Nham ở lại cùng cô kết bạn, “Em còn chưa biết nhà ăn ở chỗ nào đúng không? Anh đưa em đến đó.”

Kỳ thật đối với nhà ăn cô rất quen thuộc, đừng nói là nhà ăn, ngay cả phòng bếp cô cũng quen thuộc. Trong lúc nhất thời, không khỏi nhớ tới buổi tối hôm ấy……

Nhớ tới ở nhà ăn, anh lặng lẽ túm tay cô; nhớ tới khi ở trong văn phòng của anh, hai người hôn triền miên nồng nhiệt……

Khi đó, trong lòng cô đều tràn đầy tư vị ngọt ngào. Cô cho rằng mình có thể lập tức hưởng thụ thì tốt biết bao, không cần phải cân nhắc tương lai xa vời của hai người, nhưng rốt cuộc…… cô vẫn không được hào phóng như vậy ……

Càng ở chung lại càng để ý……

………………

Sau khi tan làm cô ở lại văn phòng gặm bánh mì. Lúc 6 giờ 30 phút, cô sửa sang lại quần áo, đúng giờ cầm theo túi xách vội vàng xuống lầu.

Lúc Hạ Thiên Tinh đến cửa Bạch Vũ cung, năm chiếc xe hơi trật tự ngừng ở trước cửa. Anh còn chưa xuất hiện, cô thở phào nhẹ nhõm.

Vội vàng đi đến bên cạnh xe, cùng đoàn người Thụy Cương đứng chờ chung một chỗ. Trường hợp tham dự chính thức thế này tự nhiên là cô không thể ăn mặc quần áo vải nỉ như lúc trước, bây giờ trên người cũng chỉ có bộ váy công sở, hai chân lộ ở trong không khí. Bên ngoài cuồng phong tàn sát bừa bãi, lạnh đến nỗi hai chân đều đông cứng.

“Hạ tiểu thư, nếu không cô lên trên xe ngồi trong chốc lát?” Thụy Cương hỏi cô.

“Vẫn là không nên.” Hạ Thiên Tinh dậm chân một cái, “Không có việc gì, tôi có thể chịu được.”

Thụy Cương liếc nhìn cô một cái, cũng không nói gì nữa. Cũng may là không chờ lâu lắm, đoàn người Bạch Dạ Kình liền ra tới. Tất cả mọi người theo bản năng đứng thẳng thân mình, Hạ Thiên Tinh cũng thế.

Lúc anh đến gần, Thụy Cương đã đem cửa xe kéo ra. Ánh mắt Bạch Dạ Kình cũng chưa từng nhìn đến Hạ Thiên Tinh một cái, khom người ngồi vào trong xe.

Hạ Thiên Tinh ngồi vào chiếc xe hơi phía sau.

Rất mau đã tới hội trường. Từ khi xuống xe, Hạ Thiên Tinh vẫn luôn đi theo bên người Bạch Dạ Kình. Người khác nói cái gì, cô hơi hơi nghiêng người phiên dịch. Tuy cô cố ý cùng anh bảo trì khoảng cách nhất định, nhưng là…… Vẫn có thể ngửi được hương vị mát lạnh độc đáo như bạc hà trên người anh.

Tâm, nỗ lực giữ vững, phải trấn định……

Đoàn người tiến vào hội trường, ngồi xuống.

Trong hội trường, mấy chục quan viên ngồi thành một bàn. Vị trí của Bạch Dạ Kình trước giờ luôn là ở trung tâm, Hạ Thiên Tinh cầm giấy bút, ở phía sau vị trí của anh ngồi nghiêm chỉnh.

Rất nhanh hội diễn của nước Y chính thức bắt đầu, chỉnh tràng ánh đèn lờ mờ đi xuống. Giữa sân náo nhiệt hẳn lên, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần mà xem. Ngẫu nhiên, đại sứ quán Quán Trường sẽ nghiêng thân cùng anh thì thầm hai câu. Tiếng Anh của Bạch Dạ Kình rất tốt, căn bản không cần cô ở bên cạnh phiên dịch. Hạ Thiên Tinh cũng nhịn không được đem ánh mắt phóng đến trung tâm sân khấu, tập trung tinh thần xem biểu diễn.

“Hạ tiểu thư!”

Ngay vào giờ phút này, tiếng nói đàn ông truyền đến trầm thấp, u lãnh lọt vào tai. Hạ Thiên Tinh mới đột nhiên hoàn hồn, người đàn ông đối diện ánh mắt rõ ràng hiện lên bất mãn, cô vội xả ra một mạt cười, điều chỉnh sắc mặt, “Tổng Thống tiên sinh.”

Tươi cười kia, phản ứng kia, muốn có bao nhiêu phần công việc thì có bấy nhiêu!

Bạch Dạ Kình chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, nhìn chằm chằm cô một cái. Hạ Thiên Tinh vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt kia, “Ngài có gì phân phó sao?”

Nụ cười kia muốn bao nhiêu chói mắt thì có bấy nhiêu chói mắt.

“Tôi mời cô đến đây cũng không phải để cô xem biểu diễn!” Âm thanh của anh ép xuống rất thấp.

Hạ Thiên Tinh quẫn bách, “Thực xin lỗi. Tôi nhất định tận tâm thay ngài làm việc.”

Thân mình anh nhích lại gần, ra lệnh nói: “Phiên dịch!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.