Đây rõ ràng chính là biểu hiện điển hình cho người có vợ đã quên đi con cái! Trước kia khi chưa cưới người phụ nữ khác, ba ba sẽ không có bộ dáng hung hăng với mình! Hiện tại đã có người phụ nữ khác, về sau sẽ cùng người kia sinh đứa con khác, cho nên đứa con hoang như mình ở trong lòng ba chắc cũng đã trở nên không quan trọng dù một chút!
Đại bảo nói, ba ba sẽ vẫn luôn yêu thương nhóc, căn bản là gạt người!
Hạ Đại Bạch càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, dứt khoát xoay người lại, nước mắt lập tức liền từ hốc mắt trào ra, u oán cùng tức giận trừng anh.
Thẩm Mẫn vừa thấy bộ dáng này lại đau lòng. Nhưng mà tóm lại là chuyện của hai cha con họ, bà rốt cuộc cũng không nói chen vào.
Bạch Dạ Kình cong ngón tay lại gõ gõ cái bàn, “Lại đây ngồi.” So với vừa rồi, ngữ khí cùng sắc mặt rõ ràng là đã hòa hoãn rất nhiều.
Hạ Đại Bạch rầm rì, một khuôn mặt ai oán, thân mình ngượng ngùng, rốt cuộc vẫn đi đến ngồi xuống. Ngồi đối diện với anh, nước mắt tội nghiệp vẫn còn đang rơi đầy mặt.
“Khóc cái gì?” Bạch Dạ Kình nói, “Ba nói rồi, nam tử hán không được phép rớt nước mắt.”
“Ba đương nhiên không khóc, ba của ba yêu ba, ba của con ba không yêu con……” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm nhóc con lập tức nức nở, khóc càng dữ dội hơn.
Trên mặt Bạch Dạ Kình xẹt qua một tia phức tạp, nhìn bộ dáng con trai rớt nước mắt, trong lòng cũng là ngũ vị trần tạp. Cuối cùng, anh đứng dậy, ngồi cạnh người nhóc. Cầm lấy khăn lông bà ngoại nhóc đưa qua, lau lau nước mắt trên mặt nhóc. Đại Bạch còn đang bực tức, giận dỗi đẩy tay anh ra, “Con không cần ba lo……”
“Có phải con cho rằng ba ba cùng phụ nữ khác kết hôn hay không?” Bạch Dạ Kình hỏi.
“Không phải cho rằng, căn bản là vậy!” Hạ Đại Bạch ồn ào một tiếng, thực tức giận.
“Nếu ba nói, căn bản là ba không có cưới người khác, cũng tuyệt đối không cưới phụ nữ khác, con tin ba hay không?”
Hạ Đại Bạch sửng sốt. Nước mắt lập loè lệ nâng lên nhìn anh chằm chằm trong chốc lát, tựa hồ là bán tín bán nghi. Nhưng mà trong chốc lát sau, lại xoay mặt đi, “Gạt người! Con xem ở trên TV đều nhìn thấy hết! Đừng khi dễ con nít cái gì cũng không hiểu.”
Bạch Dạ Kình dở khóc dở cười. Nhóc thật là con nít cái gì cũng đều không hiểu sao?
“Con không tin thì hỏi bà ngoại con một chút. Ba sẽ lừa con, còn bà ngoại con sẽ không lừa con.”
Hạ Đại Bạch không tin xoay khuôn mặt nhỏ qua nhìn về phía Thẩm Mẫn. Thẩm Mẫn gật đầu, “Ba con không lừa con, bây giờ vẫn đang độc thân.”
“Thật ư?”
“Thật” Thẩm Mẫn gật đầu.
Hạ Đại Bạch ngồi ở kia, một đôi mắt tìm kiếm nhìn anh, lại nhìn sang bà ngoại, tựa hồ vẫn không quá tin. Quay mặt đi, nhìn chằm chằm Bạch Dạ Kình, “Gạt người là cún con!”
“…… Được, con tin hay không tùy thích.” Dỗ dành con trai thật sự không phải là sở trường của anh, không được thì cứ để nhóc nghĩ. Dù sao tình hình thực tế sớm hay muộn nhóc cũng sẽ biết.
“Sao ba lại có thể như vậy?!” Hạ Đại Bạch lại tức giận. Nhóc cảm thấy Tiểu Bạch căn bản là đùa giỡn mình. Nhóc phình phình mắt, “Rốt cuộc là cưới hay là không cưới?”
“Ba nói thật con cũng không tin, còn hỏi làm gì?” Bạch Dạ Kình bày ra bộ dáng không muốn cùng nhóc nhiều lời, cầm chiếc đũa tiếp tục ăn bữa sáng. Ừm, đồ trên trấn nhỏ so với nội thành còn thiếu thốn, trừ bánh bao màn thầu, cái đĩa nhỏ còn có dưa chua. Anh lấy chiếc đũa gắp một chút, nhét vào trong miệng, mùi vị kia đặc biệt vi diệu.
Tựa hồ cũng không phải là ăn ngon như vậy. Anh nếm một lần, thì không hướng gắp thêm nữa. Hương vị ít nhiều cũng không phải là có thể thích ứng được.
Hạ Đại Bạch thấy anh ăn đến thảnh thơi, trong lòng càng sốt ruột, bắt lấy bàn tay to của anh, không cho anh tiếp tục, chỉ nói: “Tiểu Bạch, bây giờ ba nói đi! Bây giờ ba nói con liền tin tưởng ba!”
“Thật sự tin?”
“Thật sự tin!” Đầu nhỏ của nhóc gật lia lịa như giã tỏi.
Bạch Dạ Kình buông chiếc đũa, nặng nề liếc nhóc một cái, thần sắc vài phần nghiêm túc, “Không cưới! Về sau cũng sẽ không cưới!”
Hạ Đại Bạch miệng nhỏ giật giật, Bạch Dạ Kình nhét cái bánh bao nhỏ vào miệng nhóc, không cho nhóc có khả năng muốn nói cái gì, “Con còn muốn dám hỏi ba thật giả, ba lập tức đem con ném văng ra!”
Hạ Đại Bạch nhai bánh bao, rồi sau đó tựa hồ như bị nghẹn, đem một nửa kia móc ra, liếc nhìn anh một cái, nói: “Con mới không phải muốn hỏi thiệt giả. Con là muốn nói…… Cái ly súc miệng kia nếu là ba thích, con sẽ đưa cho ba, không cho nói con keo kiệt ~”
Trên khuôn mặt nhỏ của nhóc là vẻ dứt khoát, Bạch Dạ Kình nhìn nhóc cười, nhìn đến khi nhóc không được tự nhiên, chỉ khuấy khuấy chiếc đũa trong chén, làm bộ gõ, “Bà ngoại, con còn muốn ăn một cái bánh bao nữa.”
Giọng trẻ con non nớt muốn ăn lập tức vang lên. Ừ, thật ra, lúc trước Tiểu Bạch cũng không phải là chán ghét như vậy.
Khóe môi Bạch Dạ Kình cong lên, nhìn con trai tươi cười, sắc mặt rốt cuộc cũng hòa hoãn rất nhiều. Thẩm Mẫn nhìn bọn họ một lớn một nhỏ, mặt có vui mừng. Nếu là một nhà ba người có thể viên viên mãn mãn, kia mới là hình ảnh hài hòa nhất.
Chẳng qua……
Anh là Tổng Thống, trái lại với thân thế của Thiên Tinh, so sánh liền kém cỏi hơn rất nhiều. Hai người chân chính có thể ở bên nhau, chỉ sợ không phải đơn giản như vậy.
Bà thầm than, cũng không biết Thiên Tinh lúc trước khi sinh ra, nếu không có bà nhận nuôi, hiện tại sẽ là bộ dáng gì. Mẹ đẻ của cô sẽ là thân phận gì?
“Dì Thẩm, hai ngươi nói nhà nhị thẩm đi như thế nào?” Chính lúc bà miên man suy nghĩ, lời Bạch Dạ Kình lôi suy nghĩ của bà trở lại.
Thẩm Mẫn phục hồi lại tinh thần, “Cậu muốn đi sao?”
“Dạ.”
“Con biết đi như thế nào, con dẫn ba đi!” Hạ Đại Bạch lập tức xung phong nhận việc.
“Không cần.” Bạch Dạ Kình không lưu tình chút nào cự tuyệt ý tốt của nhóc, “Không cần con dẫn, tự ba đi là được.”
Thẩm Mẫn kỹ càng tỉ mỉ nói: “Ra cửa hẻm, hướng bên trái, đi khoảng 500 mét là có thể nhìn thấy nóc nhà màu lam. Nhà cũng vừa phải, xa xa là có thể nhìn thấy.”
“Được, con qua đó tìm cô ấy.”
Thẩm Mẫn gọi ang lại, nhìn mặt anh một cái, “Cậu như vậy mà đi ra ngoài thì không thể được. Mọi người mỗi ngày đều nhìn thấy cậu ở trên TV, cậu muốn đi ra ngoài sẽ khiến cho mọi người rối loạn.”
“Dì yên tâm, con đã sớm có chuẩn bị.” Bạch Dạ Kình từ trong túi tiền móc ra cái khẩu trang lớn, lung lay hai cái. Thẩm Mẫn lúc này mới yên tâm để anh đi ra ngoài.
……………………
Hạ Thiên Tinh đang dạy tiếng Anh cho cô gái nhỏ, nghiêm túc giải thích từ đơn cho bé gái.
Thanh âm cô ôn nhu, cũng tận lực nói cho cô bé dễ hiểu một chút. Cô bé nghe thấy được thật ra rất có hứng thú.
“Nghỉ ngơi chốc lát đi, đã nói từ sáng sớm đến giờ rồi.” Con gái nhị thúc Đại Đông gõ cửa đi vào, cầm một dĩa thủy tinh đựng đầy hoa quả đưa tới trước mặt Hạ Thiên Tinh. “Hoa quả này là nhà chúng tôi tự trồng, cô nếm thử hương vị xem.”
“Cám ơn nhị thúc, con muốn ăn một cái!” Không chờ Hạ Thiên Tinh duỗi tay, cô bé liền bắt một cái miếng vải đen bỏ vào miệng. Nhị thúc thấy cô bé như vậy cũng không còn biện pháp, “Ngay cả con cũng thèm ăn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]