Hiện tại hàng xóm xung quanh đều đang nhìn, tất nhiên là anh không thể xuống xe, nếu để người khác phát hiện lúc này đang ngồi ở bên trong xe chính là Tổng Thống tiên sinh – người ngày hôm qua ở trong tiệc cưới trên TV, sẽ loạn mất.
“Sao mấy người lại tới đây?” Hạ Thiên Tinh đã rút tầm mắt về, hỏi Lãnh Phi.
“Tới cũng đã lâu. Có thể mở cửa để tổng…… Để xe của tiên sinh đi vào trước không?” Lãnh Phi sửa lại miệng, mắt cẩn thận nhìn Thẩm Mẫn bên cạnh. Thẩm Mẫn cũng không có nhiều biểu tình, cũng chỉ là âm thầm đánh giá bọn họ. Bà là người từng trải, có kiến thức nhìn người, nhìn Lãnh Phi ăn mặc có chút phô trương, nhiều ít cũng đoán được người tới không phải là nhân vật đơn giản.
Nhưng tóm lại là không có ấn tượng quá tốt. Đều là người đã kết hôn, còn tới chỗ này dây dưa không rõ, tự làm khổ sao?
Hạ Thiên Tinh hướng Lãnh Phi khẽ gật đầu, đem con trai giao cho Thẩm Mẫn, cầm chìa khóa đi mở cửa.
Thẩm Mẫn ôm Hạ Đại Bạch đi vào trước, dường như phòng ngừa nhóc con bị người đoạt đi, bà để tâm, cố ý đem cửa phòng ngủ từ bên ngoài khóa lại.
Hạ Thiên Tinh mở cửa ra, anh ngồi trong chiếc xe, trực tiếp chạy vào sân.
Rồi sau đó, Lãnh Phi phân phó xuống cho mấy chiếc xe còn lại quay đầu rời đi. Chùm tia sáng mãnh liệt chiếu đến toàn bộ con khẩu đặc biệt sáng. Rất mau, ánh sáng biến mất, đoàn xe mênh mông ở trong ánh mắt tò mò của những người hàng xóm biến mất.
Hạ Thiên Tinh nhìn mà không rõ nguyên do.
Tất cả mọi người đi rồi, để lại anh và Lãnh Phi ở lại một mình, tình huống này rốt cuộc là như thế nào? Anh là vì con trai mà tới, lấy tính tình bá đạo của anh không phải là nên trực tiếp đón Hạ Đại Bạch đi sao?
Đầu óc Hạ Thiên Tinh mờ mịt, lúc đang không hiểu rõ việc gì, Lãnh Phi đã đem cửa xe kéo ra. Thân ảnh cao dài bước xuống xe, đối nghịch với ánh đèn trước sân đứng yên ở trước mặt cô.
Đến khi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt kia, Thẩm Mẫn bị chấn động, hình như có chút không thể tin được, nhưng lập tức liền hiểu được là chuyện như thế nào. Cũng may là anh đưa lưng về phía cửa, hàng xóm thăm dò nhìn vào bên trong cũng chỉ nhìn đến được bóng dáng.
Bà vội vàng đi tới cửa sắt, hàng xóm còn đang nhìn, “Chị Thẩm, đây là tới tìm Thiên Tinh?”
“Ừ.”
“Là ba của nhóc con đúng không? Trông như thế nào a? Nhóc con Đại Bạch kia là quỷ tinh linh, gien thật sự tốt lắm nha, ba nó khẳng định cũng rất tuấn tú đi?”
“…… Ừ, cũng đúng.” Thẩm Mẫn nói cho có lệ: “Thời gian cũng không còn sớm, mọi người không phải canh đúng giờ xem phim truyền hình sao? Mau trở về đi thôi.”
“Được rồi. Nhà chị có khách tới, chúng tôi cũng không làm mất thời gian nữa. Ngày mai lại đến thăm.” Hàng xóm cũng biết không được tiện, liền nhanh chóng rời đi.
Thẩm Mẫn đóng cửa sắt lại, chắn tầm mắt của mọi người mới quay đầu lại nhìn thanh niên trẻ tuổi đứng trong vườn nhà mình. Tuy rằng chỉ là bóng dáng, nhưng cũng khí tràng mười phần, khí chất cao dài cùng nơi này rõ ràng có chút không hợp nhau.
Bà thở dài, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Thiên Tinh như thế nào liền cùng tổng thống sinh con? Nếu Đại Bạch thật là con trai tổng thống, bà lấy cái gì cùng người nhà tranh đoạt?
Hạ Thiên Tinh cùng Bạch Dạ Kình giằng co đứng ở kia, thân ảnh ở dưới ánh đèn chồng nhau, kéo đến thật dài. Anh không nói gì, cô cũng rất im lặng, tay rũ bên người không tự giác nắm chặt. Kỳ thật, chỉ đơn thuần cảm thấy không có gì để nói.
Anh đã là thuộc về người phụ nữ khác……
Trong lòng dâng lên chua xót sai khi nhìn thấy anh, không có vơi đi chút nào, ngược lại càng trở nên nồng đậm.
“Bên ngoài trời lạnh, hai người đến bên kia đại sảnh trò chuyện đi, mẹ đi pha trà nóng cho cả hai.” Thẩm Mẫn chen vào nói. Nếu cứ đứng ở nơi này cũng không phải là cách.
Bạch Dạ Kình nặng nề liếc mắt nhìn Hạ Thiên Tinh một cái, không có động, chỉ phân phó Lãnh Phi: “Đem đồ trên xe xuống giao cho phu nhân.”
“Dạ.”
Lãnh Phi đáp lời một tiếng, tài xế đã ở lấy đồ ra. Thẩm Mẫn vừa thấy, lớn lớn bé bé mấy chục bao, anh dù lễ nghĩa nhưng thật ra cũng rất chu toàn.
“Anh làm gì vậy?” Hạ Thiên Tinh không rõ anh có ý tứ gì.
“Đây là lễ gặp mặt đưa cho bà ngoại của con trai.” Bạch Dạ Kình giải thích, khi nói chuyện, ánh mắt hướng về Thẩm Mẫn. Bà xem như đáp lễ, nhợt nhạt gật đầu, xem như là chào hỏi. Thái độ kia so với khi đối mặt Hạ Thiên Tinh đặc biệt có lực tương tác.
Ấn tượng của Thẩm Mẫn đối với vị tổng thống trẻ tuổi này vẫn luôn đều giới hạn ở trong TV. Từ trước tới giờ vẫn cảm thấy rất xa xôi, rốt cuộc người lãnh đạo một quốc gia không phải ai muốn thấy là có thể nhìn thấy. Đứng ở trước mặt mình mới cảm thấy chân thật một ít. Nhưng thật ra một thân chính khí, không giống cái loại người đáng ghét.
Đáng tiếc, người đàn ông này đã kết hôn, nên cách xa Thiên Tinh.
“Mấy thứ này anh cầm lại đi, mẹ tôi cũng không dùng được.” Hạ Thiên Tinh cảm thấy mục đích của Bạch Dạ Kình chỉ ở trên con trai, thần kinh cô có chút mẫn cảm, nhìn cũng không nhìn mấy thứ kia, chỉ mâu thuẫn tiếp tục nói: “Còn có, anh tặng ngọc trâm cho mẹ tôi, mẹ tôi cũng không dùng được. Vừa lúc anh tới, tôi đi lấy ra cho anh, hôm nay anh liền mang về đi.”
Thái độ của cô muốn bao nhiêu lãnh đạm thì có bấy nhiêu lãnh đạm, thậm chí là có ý đuổi khách rõ ràng, sắc mặt Bạch Dạ Kình đã chìm xuống.
Lãnh Phi bên cạnh nhìn đến ứa ra mồ hôi lạnh.
Tổng Thống tiên sinh vừa mới sáng sớm đã lái xe từ cao tốc đến đây, hành trình xe suốt 7 tiếng đồng hồ, đến nơi này đã là hai giờ chiều, lại lôi kéo mình ở trên xe ngồi đợi bọn họ trở về. Thời gian dài như vậy người đều ngồi đến mệt mỏi. Đừng nói nước không uống qua một ngụm, chính là khí cũng chưa xuyên thấu qua, hiện tại người còn không có đứng vững, cư nhiên liền lập tức bị hạ lệnh trục khách. Từ trước đến nay có khi nào trải qua chuyện này?
Đương nhiên, dám đuổi Tổng Thống tiên sinh sợ rằng cũng chỉ có một mình Hạ tiểu thư đi! Phụ nữ khác nhìn thấy Tổng Thống tiên sinh còn không phải là đều muốn phát điên hay sao?
Hạ Thiên Tinh không nghĩ đến như vậy, nói xong liền xoay người trở về phòng ngủ, Bạch Dạ Kình lười đến cản coi, ngược lại chỉ nhàn nhạt nhìn về phía Thẩm Mẫn, lễ phép hỏi: “Phu nhân, có thể đi đại sảnh cùng người tâm sự không?”
Thẩm Mẫn có chút ngoài ý muốn, không biết anh có gì nói cùng bà, nhưng vẫn là gật đầu, “Đương nhiên có thể.”
……………………
Đại sảnh, Thẩm Mẫn ngồi trước mới nói: “Tổng Thống tiên sinh, tùy tiện ngồi đi.” Trên mặt cũng không có nhiều biểu tình, không có thân thiện, ngược lại có vẻ có chút lãnh đạm.
Bạch Dạ Kình cảm nhận được, chỉ theo lời ngồi xuống, đạm thanh nói: “Dì cứ gọi con Dạ Kình cũng được.”
Thẩm Mẫn đánh giá anh một chút, không nhanh không chậm mở miệng: “Không biết lần này ngài là vì Thiên Tinh hay là vì con trai mình mà đến.”
“Cả hai.” Bạch Dạ Kình cũng không giấu diếm, “Lần này tới xác thật là định dẫn hai người họ trở lại kinh đô.”
“Chuyện con cái là chuyện của hai người, do hai người tự mình thương lượng, tôi cũng không can thiệp. Nhưng mà Thiên Tinh ……” Thẩm Mẫn nói đến đây thì dừng một chút, nhất quán đạm nhiên trên mặt khó được có vài phần nghiêm túc, “Phía Thiên Tinh ngài không cần nhiều lời. Tôi đã nói qua cho nó biết, phải cùng người đàn ông đã kết hôn cẩn thận bảo trì khoảng cách lễ phép, ngài là người đã có gia đình, lại là Tổng Thống quốc dân do chúng tôi bầu chọn ra, hẳn là hiểu được tự hạn chế tự xét lại tự trọng mà không phải ở ngay hôm sau ngày tân hôn liền ra ngoài cùng phụ nữ khác gặp mặt, chuyện này đã là không tôn trọng người vợ của ngài, cũng là làm cho tín nhiệm quốc dân đối với ngài càng thêm thất vọng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]