Chương trước
Chương sau
Edit: Phi Phi

Beta: Quỳnh

Bữa cơm đoàn viên, Hạ Thiên Tinh dẫn theo Hạ Đại Bạch cùng đi.

Lúc trước khi mang thai và sinh con, lão thái thái đối với Hạ Thiên Tinh không hài lòng về mọi thứ, nhưng bà vẫn rất thích Hạ Đại Bạch. Nhóc con càng lớn càng đáng yêu, lại nói như thế nào cũng đều là huyết mạch Hạ gia.

Lúc ăn cơm, lão thái thái gắp cho Hạ Đại Bạch rất nhiều đồ ăn, Hạ Đại Bạch chôn đầu ăn đến miệt mài.

“Nào, lần này ba cũng coi như là được sống lại một kiếp, người một nhà chúng ta cạn ly.” Hạ Quốc Bằng giơ ly rượu lên, rất vui vẻ.

Hạ Tinh Không ân cần ngồi ở bên người Hứa Nham rót một ly. Một nhà mấy người đều giơ ly rượu lên, Hạ Đại Bạch cũng từ ghế trên trượt xuống, giơ ly trà nhỏ, muốn cùng người lớn chạm vào một cái, nhưng nhóc tay ngắn chân ngắn, nhảy như thế nào cũng không chạm ly được. Hứa Nham nhìn cười cười, cúi người đi qua, cùng nhóc chạm chạm ly. Hạ Đại Bạch nhếch miệng cười, “Cám ơn dượng nhỏ.”

Một tiếng “dượng nhỏ” kia làm cho gương mặt tươi cười của Hứa Nham dừng lại. Hạ Tinh Không bộ dáng lại rất vui vẻ, mặt mày tỏa sáng, “Cháu trai của dì cái miệng rất ngọt nha.”

Hứa Nham không nói chuyện, lặng yên nhìn Hạ Thiên Tinh, thần sắc phức tạp. Hạ Thiên Tinh giả vờ không phát hiện, ngửa đầu đem nửa ly uống rượu đến sạch sẽ.

Tâm tình Hạ Quốc Bằng hôm nay khá tốt, uống cũng không ít rượu, Lý Linh Nhất sợ thân thể ông vừa mới khỏe uống nhiều sẽ không tốt, ở một bên khuyên ông uống ít lại, ông cũng không nghe. Tửu lượng Hạ Thiên Tinh tương đối kém, nhưng hôm nay cũng cùng Hạ Quốc Bằng uống không ít, rất mau mặt liền đỏ bừng, có chút hơi say. Mà Hứa Nham tựa hồ là tâm sự nặng nề, suốt một buổi tối ngồi ở trên bàn cơm chưa nói được mấy câu, nhưng thật ra lại uống không ít.

“Được rồi, ba người hôm nay sao lại thế này? Một cân rượu mấy người đều uống hết.” Lão thái thái hướng ly rượu trong tay Hạ Quốc Bằng, “Con bệnh vừa mới khỏi, không được uống nữa.”

“Đúng đó, ba và anh Hứa Nham cũng đều không được uống thêm.” Hạ Tinh Không hờn dỗi, lấy ly rượu từ trong tay Hứa Nham.

Hạ Đại Bạch lo lắng nhìn khuôn mặt đỏ rực của người bên cạnh, thở dài, cũng học bộ dáng người lớn đem ly rượu trước mặt cô xê dịch một chút, nhỏ giọng dỗ dành: “Đại Bảo, tất cả mọi người đều không uống, mẹ cũng không được uống nữa. Ngoan, nghe lời.”

“Để cho mẹ con uống đi.” Hạ Tinh Không cười khẽ, ngữ khí muốn bao nhiêu ôn nhu có bấy nhiêu ôn nhu, “Đều nói mượn rượu giải sầu, gần đây mẹ con khổ sở trong lòng, uống chút rượu giải sầu cũng hẳn là không được.”

“Giải sầu?” Không đợi Hạ Thiên Tinh mở miệng, nhưng thật ra Hứa Nham tiếp lời nói. Ánh mắt anh ta có chút hoảng hốt, mê mang, nhìn chằm chằm nửa ly chất lỏng trong suốt kia, lại ngửa đầu uống một ngụm, “Sầu này nơi nào rượu có thể giải?”

Nếu rượu có thể giải sầu, anh ta cũng không đến mức trắng đêm khó có thể đi vào giấc ngủ.

Hạ Thiên Tinh hôn hôn trầm trầm, nghe không rõ Hứa Nham đang nói cái gì, chỉ là lấy chiếc đũa gắp đồ ăn cho Hạ Đại Bạch, nhẹ giọng cười, “Mẹ không uống, con ăn nhiều một chút ha……”

Trong lời nói rõ ràng có chút say rượu.

“Đại Bảo ngu ngốc, uống không được còn muốn uống, thật là không có biện pháp khuyên bảo mẹ.” Hạ Đại Bạch lại bất đắc dĩ đau lòng.

Ánh mắt Hứa Nham lạc hướng trên người Hạ Thiên Tinh, thật lâu cũng không dời đi. Vẻ say rượu của cô thực đáng yêu. Anh ta nhớ tới hình ảnh lúc bọn họ đã từng bên nhau ngây thơ nhất, hoa lê dưới tàng cây, khi lần đầu tiên thấy cô, cô cũng là như vậy thuần tịnh thiên chân, không dính bụi trần.

(*Thuần tịnh thiên chân: Ngây thơ, chân thật.)

Uống rượu xong có lẽ lá gan lớn hơn rất nhiều, tầm mắt anh không hề kiêng dè dừng ở trên người Hạ Thiên Tinh, đừng nói một mấy người lớn trong nhà phát giác được điều không thích hợp, ngay cả nhóc con Hạ Đại Bạch cũng đều cảm thấy kỳ quái.

“Dượng nhỏ, vì cái gì mà dượng nhìn chằm chằm vào Đại Bảo nhà con như vậy?” Hạ Đại Bạch mở to mắt, ngây thơ hỏi.

Hạ Thiên Tinh mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, hướng Hạ Đại Bạch chớp chớp mắt, “Cái gì?”

Hạ Đại Bạch sờ sờ khuôn mặt cô, “Không có chuyện của mẹ, mẹ mau ăn một chút gì đi, bằng không dạ dày sẽ đau.”

“Được, mẹ nghe lời con.” Hạ Thiên Tinh cười, nụ cười sáng ngời động lòng người.

Hứa Nham vẫn không rút lại tầm mắt, sắc mặt Hạ Tinh Không đã tương đối khó coi, siết chặt chiếc đũa trong tay, chậm chạp không phát tác. Lý Linh Nhất thật ra cũng không cao hứng, đem chén đũa đặt xuống, “Hứa Nham, con cũng đừng trách dì nói chuyện trực tiếp, hôm nay nếu con đã tới, phải hỏi rõ ràng con một chút, con cùng Tinh Không nhà dì đã đính hôn lâu như vậy, như thế nào chậm chạp không tiếp tục vậy?”

Hạ Tinh Không cắn môi, cũng đem chiếc đũa buông xuống.

Lý Linh Nhất tiếp tục nói: “Cha mẹ con bên kia cũng không có động tĩnh, có phải nhà con đối với nhà của chúng ta có rất nhiều điều không hài lòng hay không? Nếu bởi vì chuyện chú Hạ sinh bệnh, như vậy hiện tại ông ấy cũng đã khỏi bệnh hoàn toàn, dì xem cũng là thời điểm đem chuyện kết hôn của hai đứa sắp xếp tổ chức thôi. Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?”

Lão thái thái ánh mắt tinh nhuệ, liếc mắt Hứa Nham một cái, tầm mắt lại ở trên mặt hai chị em Hạ Thiên Tinh cùng Hạ Tinh Không có chút băn khoăn, mới trịnh trọng gật đầu, “Nên đem chuyện kết hôn sự sắp xếp thôi. Nếu đã đính hôn, Tinh Không chính là người nhà của con. Các con cũng đều đã tới tuổi kết hôn rồi, hôm nào bà xem ngày tốt, cùng cha mẹ con thương lượng một chút, tổ chức kết hôn.”

Trong lòng Hạ Tinh Không vui sướng, chặn lại nói: “Cám ơn bà nội. Con biết là bà thương con nhất.”

Lại xoay người, ôm lấy cánh tay Hứa Nham, “Anh Hứa Nham, đêm nay anh trở về cùng chú dì bàn bạc chuyện kết hôn của chúng ta, được không?”

Hứa Nham chớp mắt, nhưng cuối cùng, vẫn đem tay mình rút khỏi tay của Hạ Tinh Không. sắc mặt Hạ Tinh Không trầm xuống, chỉ nghe được Hứa Nham mở miệng: “Thực xin lỗi, bà nội, chú Hạ, sở dĩ đêm nay con đến đây là muốn trịnh trọng cùng mọi người nói tiếng xin lỗi.”

Lần này, sắc mặt Hạ Quốc Bằng cũng thay đổi.

Hứa Nham nhìn Hạ Thiên Tinh liếc mắt một cái, mới nói: “Thực xin lỗi…… Con không thể cùng Tinh Không kết hôn.”

Hạ Tinh Không vừa nghe, một giọt nước mắt liền từ hốc mắt rơi xuống dưới. Ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay muốn thủng lỗ. Kỳ thật, gần đây trong khoảng thời gian này, Hứa Nham vẫn luôn cự tuyệt cô ta. Nhưng cô ta đều không từ bỏ, chỉ nghĩ sẽ cùng anh hòa hảo trở lại. Hôm nay có thể đáp ứng cô ta tới ăn bữa cơm đoàn viên, cô vốn rất vui sướng cho rằng giữa bọn họ còn có xoay chuyển đường sống. Không nghĩ tới……

Cô ta oán hận lườm mắt Hạ Thiên Tinh, trong lòng lại thêm vài phần oán hận.

Hứa Nham vừa thốt lên xong, tất cả mọi người đều ngơ ngẩn. Hạ Đại Bạch đang nhai chân gà, chân gà ‘bang’ một cái từ trong tay nhóc rớt vào trong chén. Hạ Thiên Tinh vốn đang đần độn, vừa nghe lời này của Hứa Nham cả người đều bị bừng tỉnh vài phần.

“Con biết làm như vậy, thực không nên, con thật đáng chết. Nhưng là…… Con không yêu Tinh Không, nếu con cứ như vậy cùng cô ấy kết hôn, cũng là con không có trách nhiệm với cô ấy.”

“Nhưng chúng ta đã đính hôn! Anh không yêu em mà yêu Hạ Thiên Tinh, vì cái gì còn muốn cùng em đính hôn?! Như vậy đối với em có trách nhiệm sao?” Hạ Tinh Không thất thanh hét lên, khi nhắc tới Hạ Thiên Tinh, cả khuôn mặt cơ hồ đều vặn vẹo.

“Con nói, Hứa Nham yêu Hạ Thiên Tinh?!” Lý Linh Nhất tức giận không ít, đứng dậy, đem đầu ngón tay chỉ thẳng Hạ Thiên Tinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.