Chương trước
Chương sau
Khuôn mặt nghiêm túc sáng sủa này, không phải là Sở Chiêu Dương sao?

Ngoài cửa sổ là bầu trời xanh thẳm, mây trắng như kẹo đường, từng viên - từng viên, mêm mại đáng yêu. Vôn là cảnh rảt đẹp nhưng lúc này lại chỉ có thể trở thành phỏng nên cho Sở Chiêu Dương, làm nên cho anh.

Ảnh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, phủ lên người anh một tầng ánh sáng vàng mông lung, khiên cho một phân ba khuôn mặt anh đang dựa gân cửa sổ kia cũng như được rát, lên một màu rực rỡ, nhìn không rõ lăm. Anh mặt trời dưới ông kính hợp thành mây vòng ánh sáng như pha lê, rơi lên bên trái hình ảnh, trở thành đèn flash tự nhiên nhảt.

Cô mở trang tin ra. Sở Chiêu Dương, 32 tuổi, tổng giám đốc khoa học kỹ thuật của Sở Thiên - tập đoàn có Trung tâm Nghiên cứu Y dược Khoa học Kỹ thuật lớn nhât trong nước, sở hữu bệnh viện Sở Thiên cũng là bệnh viện top đầu trong nước.

Hoá ra anh ấy lợi hại như vậy.

Bởi vì được Sở trưởng khen ngợi, Cổ Niệm hôm nay đặc biệt có tinh thần, cả ngày tâm tình đều không tệ, một đường hát ngâm nga trở về nhà. Một bước hai bậc leo lên tảng năm, cô cảm chìa khóa mở cửa nhà ra, kêt quả nhìn thây ở cửa đặt một đôi giây nữ, trông kiểu dáng không khác loại dành cho người tâm tuổi của mẹ cô lãm. Ngay sau đó, phòng khách truyền đến tiếng cười nói Vừa nghe được nội dung, mặt Cổ Niệm liền xụ xuống, tâm tình tốt dep biến mất gân hêt. Cổ Niệm hít một hơi thật sâu, sau đó nặng nề thở ra, lúc này mới đổi dép, đặt giầy da vừa thay vào tủ giày, đi vào phòng khách.

Trong phòng khách, bên cạnh Mục Lam Thục mẹ cô còn có một người phụ nữ tuổi gần như bà.

Thấy Cổ Niệm, Mục Lam Thục liền gọi cô tới: “Cổ Niệm, đây là đồng nghiệp của mẹ, di Tổ.”

“Đây chính là con gái của chị sao? Ôi chao, xinh đẹp quá.” Di Tô quan sát Cố Niệm từ trên xuông dưới mây phút.

Loại ánh mắt giống như bị đặt trên giá hàng để người ta nhìn mà cân nhắc này khiên Cô Niệm cực kỳ không thoải mái

Di Tô đã thu lại ánh mắt, nói với Mục Lam Thục: “Tôi thấy Cổ Niệm còn tốt hơn chị nói nhiều.”

Mục Lam Thục cười ha ha, con gái được người khác khẹn, trên mặt bà không che giầu được vẻ kiêu ngạo: “Không phải tôi tự khen đâu, Cổ Niệm nhà tôi thực sự rảt khá. Công việc ôn định, làm người lại chu đáo hiên lành. C}nhà có thể hiểu thuận với tôi, cũng có thể hiêu thuận với ba mẹ đôi phương, chăc chăn đôi xử công băng. Thời bây giờ cũng không có đứa con gái nào cản cù chăm chi lại hiên lành như Cô Niệm nhà tôi đầu.”

“Đúng vậy, bình thường nói chuyện với chị, tôi cũng hiểu về Cổ Niệm đội chút.” Di Tô Vô vô đâu gôi, đứng lên: “Cho nên vừa gặp người đó tôi liên nghĩ đên chị. Cậu trai ảy quả thật rất ưu tú, tuyệt đôi sẽ không khiên cho chị thảt vọng.”

“Tốt tốt, chuyện này thật đúng là cảm ơn chị còn nghĩ đến Cổ Niệm nhà tôi.” Mục Lam Thục đứng lên theo

“Xem chi nói kìa, tôi không nghĩ đến cháu gái của tôi, còn có thể nghĩ đến ai?” Di Tổ cười nói: “Được rỏi, chuyện này tôi cũng nói với chị rôi, tôi đi trước đây.” “Đừng vội, đã đến giờ ăn cơm rồi, chị ở đây ăn xong rồi hãy đi.” Mục Lam Thục đi theo nói.

“Chị cũng đừng khách sáo với tôi, hơn nữa tôi cũng phải về làm cơm cho ông nhà tôi với con nữa. Con tôi năm nay học lớp mười hai, tan học muộn, bây giờ tôi vẻ là vừa kịp.” Dì Tổ vừa giải thích, vừa đi ra ngoài.

“Được, vậy tôi không ép chị ở lại nữa, ngày khác tôi mời chị ăn cơm.” Mục Lam Thục cười tiên dì Tổ tới cửa.

“Ôi chao, tôi đã nói là không cần khách sáo rồi mà" Dì Tô ở cửa cười khoát tay.

Một lát sau, Mục Lạm Thục quay lại, bà nói với Cổ Niệm: “Dì Tổ của con tới, chính là muôn tận mắt nhìn con chút.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.