Chương trước
Chương sau
Đúng rồi, cô gái kia cậu có biết là ai không?” Thẩm Hiểu Mạn lại hoi. Cổ Niệm lắc đầu: “Không biết, không quen.” “Đừng tám chuyện nữa, cô tưởng Cổ Niệm cũng hóng hớt như cô sao.” Phó Vĩnh Ngôn nói, anh ta từng cùng Cổ Niệm bảo vệ Sở Chiêu Dương ở Lan Viên nên cảm giác được giữa Cổ Niệm và Sở Chiêu Dương có gì đó.

Thẩm Hiểu Mạn, tính cách cẩu thả nên không biết. Nhưng Phó Vĩnh Ngôn cũng không thể nhìn Cổ Niệm mãi khó xử như thê.

“Mau ăn cơm đi, ăn nhiêu một chút, ăn xong rôi còn phải trở vê chuẩn bị nữa.” Bữa ăn này, Cổ Niệm ăn mà không hẻ cảm giác gì. ***

Sau khi mọi người cơm nước xong liền đi đến Thịnh Duyệt, phải lập tức bắt đầu chuẩn bị.

Lúc tới cửa Thịnh Duyệt, họ lại phát hiện ra có một đống phóng viên đang vây ở cura.

Mọi người nhìn nhạu, thần kinh căng thẳng. Không biết những phóng viên này tới vì chuyện gì, tổt nhât là đừng có liên quan gì đền buổi tiệc thông báo tôi nay.

Ngay vào lúc này, Cổ Niệm thấy Sở Chiêu Dương và Giang Hướng Tuyết đi ra.

Các phóng viên thấy hai người bọn họ, tất cả đều xông lên, cho dù là bảo vệ của Thịnh Duyệt cũng không có cách nào ngăn được bọn họ.

Những phóng viên kia giống như phát điên vậy, họ xông lên phía trước, đẩy bảo vệ ra. Micro, bút ghi âm, tât cả đều hướng về phía Sở Chiêu Dương và Giang Hướng Tuyêt. Bảo vệ không thể không phân ra một nhóm người tới bảo vệ hai người bọn họ.

“Anh Sở, anh đang hẹn hò với cô Giang sao?” “Có lời đồn hai nhà Sở Giang có ý kết thông gia, hai vị có phải cũng có ý đó hay không, cho nên mới hẹn nhau để tìm hiêu?”

Sở Chiêu Dương lãnh đạm nghiêng đầu nhìn Giang Hướng Tuyết, trong lòng biết rõ, tât cả những phóng viên hôm nay đều là do cô ta thông báo đền.

Sở Chiêu Dương cười lạnh, cô ta cố ý chơi nổi thì cho cô ta chơi nổi luôn. Anh còn đang sợ cô ta không thích chơi nổi thế này đây.

“Thật ngại quá, xin cho chúng tôi chút không gian.” Giang Hướng Tuyết mở miệng, ra vẻ tự nhiên hào phóng.

Nghe thấy câu trả lời mập mờ không tỏ rõ ý kiến của cô ta, các phóng viên đều điên cuông, ai ai cũng nhìn vẻ bên này.

“Tổi nay là bữa tiệc thông báo sản phẩm mới của Sở Thiên, hàng nặm tập đoàn Giang Thành đều nhận được thư mời, không biêt tôi nay cô Giang có lây thân phận bạn gái của anh Sở để tham gia không?”

Giang Hướng Tuyết đúng lúc đỏ mặt, cười ngượng ngùng, giống như thiếu nữ lần đầu sa vào tình yêu vậy.

“Tối nay đúng là sẽ có một việc tuyên bố.” Nói rồi, Giang Hướng Tuyết quay đầu, ngượng ngùng lại tràn đây tình ý nhìn Sở Chiêu Dương một cái.

“Chẳng lẽ là tin tức hai nhà Sở Giang muốn kết thông gia sao?”

“Cái này không nói trước được, chờ buổi tối mọi người tới sẽ biết.” Giang Hướng Tuyêt nhẹ nhàng mỉm cười.

Có phóng viên cười nói: "Sẽ không phải là chuyện thông báo sản phẩm mới chứ? Chuyện này chúng tôi sớm đã biêt rôi.”

Mọi người ha ha cười lớn, lại có phóng viên hỏi Sở Chiêu Dương: “Anh Sở, anh có thể nói cho chúng tôi biêt, ngoài việc thông báo sản phẩm mới ra còn có chuyện gì muôn tuyên bỏ không?”

Sở Chiêu Dương dừng một hồi, che giấu sự châm biểm ở đáy mắt, gật đầu nói: “Có.”

Các phóng viên đều kinh ngạc nhìn về phía Sở Chiêu Dương, chen lẩn để chứng thực.

Hiển nhiên, ai cũng không ngờ Sở Chiêu Dương lại thật sự chính miệng thừa nhận.

Mặc dù Sở Chiêu Dương cũng không nói rõ là chuyện gì, nhưng bởi vì lúc trước bọn họ đều hỏi chuyện có liên quan tới việc kêt thông gia hai nhà Sở Giang. Cho nên khi Sở Chiêu Dương trả lời như vậy, mọi người theo bản năng liên tự động rập khuôn cầu trả lời này với vân để kêt thông gia kia, ai cũng không nghĩ tới khả năng khác, cũng không cảm thây có gì không ôn.

Ngay cả Giang Hướng Tuyết cũng nghĩ như vậy, nghe được câu trả lời của Sở Chiêu Dương, trên mặt cô ta lộ rõ vẻ vui mừng, tỏ ra ngượng ngừng đúng kiêu cô gái đang yêu.

Lúc này, Hà Hạo Nhiên lái chiếc SUV của Sở Chiêu Dương qua đây, đậu ở bên đường.

Bảo vệ vội vàng che chở quanh người Sở Chiêu Dương và Giang Hướng Tuyết, chặn lại phóng viên hai bên, bảo vệ hai người đi về phía chiêc SUV màu đen.

Hà Hạo Nhiên xuống xe, mở cửa cho Sở Chiêu Dương, theo bản năng nhìn hai bên, kêt quả một cái nhìn này suýt nữa khiên cậu ta sợ vỡ mật. Cả người cậu ta cứng đờ, mặt mũi trăng bệch.

Chỉ thấy Cổ Niệm đứng ở cách đám phóng viên không xa, bên cạnh còn có đồng nghiệp của cô.

Cả người cô cứng ngắc đứng ở đó, sắc mặt nhợt nhạt nhìn qua đây, dường như

không dám tin tưởng tất cả những gì vừa nghe thấy, vừa nhìn thấy.

Cổ Niệm giờ không nghe được bất cứ âm thanh gì, đầu óc trống rỗng, trái tim cũng như ngừng đập.

Mắt thấy Sở Chiêu Dương và Giang Hướng Tuyết đi chung với nhau thân mật như vậy. Cô không muôn tin, cho dù là tận mắt nhìn thây, cũng không muôn tin. Sở Chiêu Dương không phải loại người đùa giỡn tình cảm của người khác, vừa ở bên cạnh cô, lại vừa lén lút kêt thông gia với nhà họ Giang. Anh không phải người như vậy.

Cô không muốn tin, nhưng trái tim này, tại sao lại đau như vậy? Nếu như là giả, nếu như không tin, cô không nên có loại cảm giác này, đúng không?

Cổ Niệm cảm thảy đầu óc mơ hỏ, tâm nhìn như bị mờ nước, không nhìn rõ gì nữa.

Đợi Sở Chiêu Dương đến gần, Hà Hạo Nhiên thấp giọng nhắc nhở: “Tổng giám

Sở Chiêu Dương nhìn cậu ta không hiểu có chuyện gì, Hà Hạo Nhiên khó khăn nói: “Là Cổ Niệm, ở bên kia...”

Hà Hạo Nhiên len lén dùng ánh mắt ám chỉ, cơ thể Sở Chiêu Dương cứng đờ, cho dù trong lòng anh biêt rõ lúc này nên làm bộ như không biêt, nhưng vân không không chê được quay đầu nhìn sang.

Anh không biết Cổ Niệm có thể hiểu ánh mắt anh hay không, nhưng thấy Cổ Niệm mặt tái nhợt, đây mặt không dám tin, anh cũng đau đên không thể nào hít thở.

Sắc mặt Sở Chiêu Dương nặng nề, không cách nào khổng chế được, hai nắm tay càng ngày càng chặt.

“A, đó không phải là Cổ Niệm sao?” Bên cạnh Sở Chiêu Dương đột nhiên vang lên tiêng Giang Hướng Tuyêt.

Giang Hướng Tuyết khộng che giấu được nụ cười đắc ý, cô ta cười trên sự đau khổ của người khác nói: “Nêu đã nhìn thây rỏi... sao không qua đó chào hỏi một tiêng.”

Nói rồi, cô ta định đi qua. Hà Hạo Nhiên lập tức xoay người chặn đường đi của cô ta, Giang Hướng Tuyết tức giận nhìn lại, Hà Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, nói: “Cô Giang, nơi này còn có rất

nhiêu phóng viên.”

Giang Hướng Tuyết cứng đờ, vội thả lỏng biệu tình, liền nghe thấy Hà Hạo Nhiên nói: “Bây giờ không tiện cho lãm, cô Giang vản là lên xe trước đi.”

Giang Hướng Tuyết không vui trợn mắt nhìn Hà Hạo Nhiên. Hà Hạo Nhiên vẫn cười ung dung, không để trong lòng.

Giang Hướng Tuyết cười lạnh một tiếng, nhếch miệng: “Được, chúng ta sau này từ từ chờ xem.”

Nói xong, cô ta đột nhiên khoác lấy cánh tay Sở Chiêu Dương, còn không quên ném cho Cổ Niệm một ánh măt đăc ý khiêu khích, ngâng đầu cười ngọt ngào với Sở Chiêu Dương: “Anh Sở, chúng ta đi thôi.”

Đôi môi Sở Chiêu Dượng khẽ mím lại, giơ tay lên không chút khách khí kéo tay Giang Hướng Tuyêt xuông, lên xe trước.

Biểu tình của Giang Hướng Tuyết cứng đờ lên ngồi vào ghế sau.

“Cố Niệm? Cổ Niệm?” Thẩm Hiểu Mạn ở một bên gọi.

Cổ Niệm mới vừa hoàn hồn lại, phản ứng vẫn chưa được nhanh, có chút mơ màng nhìn qua.

Thẩm Hiểu Mạn lo lắng hỏi: “Cố Niệm, cậu không sao chứ? Vừa rồi cậu thấy Sở Chiêu Dương và cái cổ Giang kia, làm sao lại...”

Thẩm Hiểu Mạn nhìn những người khác, kéo Cổ Niệm sang một bên, lo lắng nhỏ giọng hỏi: “Có phải là cậu thích Sở Chiêu Dương không?”

Suy nghĩ một chút, Cô Niệm là bạn tôt của Sở Điêm, bình thường đương nhiên có không ít cơ hội gặp Sở Chiêu Dương. Sở Chiêu Dương trừ tính cách ra, những mặt khác đệu rảt hâp dân, hơn nữa loại tính cách này thật ra lại cảng hảp dân phái nữ ảy chứ. Cô Niệm thích anh ta cũng là bình thường.

Cổ Niệm mờ mịt nhìn Thẩm Hiểu Mạn, nếu như nói dối, cô không làm được. Cô không muôn đêm tình cảm của mình với Sở Chiêu Dương cũng phải nói dôi, nhưng bây giờ... hình như không thể nói. Thẩm Hiểu Mạn thở dài, hoá ra cô ấy rất để ý Sở Chiêu Dương. Nhưng bây giờ Sở Chiệu Dương rõ ràng đang ở cùng Giang Hướng Tuyết. So với Giang Hướng Tuyêt, Cô Niệm không có ưu thê gì. Nêu như cô còn khích lệ cô ây, vậy không phải là đây Cổ Niệm vào trong hỏ lửa sao?

"Hay là tớ giúp cậu xin nghỉ với Lão Đại, cậu về nhà nghỉ ngơi một chút đi.” Thẩm Hiêu Mạn nói.

Cổ Niệm không chút nghĩ ngợi lắc đầu: “Không cần.” “Cậu như vậy, buổi tối có ổn không đó?” Thẩm Hiểu Mạn hỏi.

Nghe chuyện vừa rồi, buổi tối có thể là sẽ tuyên bố chuyện của Sở Chiêu Dương và Giang Hướng Tuyêt.

“Tớ có thể, đây là công việc của tớ, tớ sẽ không để cho tình cảm riêng tư ảnh hưởng đền công việc đâu...” Cổ Niệm nói. Thấy cô kiên quyết, Thẩm Hiểu Mạn liền gật đầu: “Vậy được rồi, nhưng nếu như không được, nhớ phải nói với tớ đây.”

Cổ Niệm gật gật đầu, mấy người cùng nhau vào Thịnh Duyệt, sau khi liên lạc với bộ phận an ninh liên cảm đông phục phục vụ đi vào phòng thay đổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.