Chương trước
Chương sau
Cố Niệm nhìn bốn phía, phát hiện hai người đã chạy đến một góc của khu tiệc đứng. Bởi vì trong bữa tiệc, đàn ông uống rượu nói chuyện làm ăn, lôi kéọ quan hệ, phụ nữa thì trò chuyện mây thứ làm đẹp vặt vãnh, không có ai thật sự tự đên khu tiệc đứng lây đỏ ăn, nhiều lãm là đền khu điểm tâm lây ít bánh ngọt nhỏ xinh, cho nên bên này ngược lại không có ai.

Cổ Niệm bưng champagne đi qua, lúc đưa cho Giang Hướng Tuyết, thấp giọng nói: “Cô Giang, có thể nói chuyện chút không?”

Giang Hướng Tuyết nhìn nhìn Cổ Niệm, lại cụp mắt, nhìn champagne trong tay Cổ Niệm, lạnh giọng phun ra hai chữ: “Không thê.”

Cô ta vừa nói, vừa giơ tay dường như muốn lấy champagne. Kết quả, lúc Cổ Niệm buông tay, Giang Hướng Tuyêt lại cũng nới lỏng tay theo.

Ly champagne “bốp” một tiếng, rơi xuống sàn nhà cẩm thạch, chất lỏng bắn tung toé, mảnh thuỷ tinh vỡ tan.

“Cô cầm ly thế nào vậy hả? Nhặt lên!” Giang Hướng Tuyết không khách khí nói.

Cổ Niệm không biết, Giang Hướng Tuyết có biết thân phận của cô hay không. Cô nghĩ, Giang Hướng Tuyêt hăn là không biêt. Cô chỉ gặp Giang Hướng Tuyêt hai lần, đều không nói gì cả, mà Sở Chiêu Dương cảng không phải người sẽ chủ động nói tới loại chuyện như vậy.

Nếu như cô ta ở chỗ này nhắc tới thân phận cảnh sát cùng nhiệm vụ của cô, rất dễ rút dây động rừng. Cô lại nhìn phản ứng của Giang Hướng Tuyêt, cô ta không giông người biêt suy nghĩ cho đại cuộc, sợ răng vì làm khó cô, chuyện gì cũng làm được, không cân biêt cổ có nhiệm vụ hay không.

Nơi này người đông miệng tạp, Cổ Niệm cũng không tiện trình giấy tờ, chứng tỏ thân phận.

Vì vậy, Cổ Niệm do dự một chút, vẫn là ngồi xuống, nhặt từng miếng từng miếng ly vỡ vào trong khay.

Nhưng không ngờ, Giang Hướng Tuyết lại đột nhiên giơ chân giẫm lên ngón tay Cổ Niệm.

Cổ Niệm lúc này vừa vặn định nhặt một mảnh vỡ, bị Giang Hướng Tuyết đạp một cái, ngón tay trực tiêp bị đè lên trên mảnh vỡ.

Ngón tay cô vẫn bị Giang Hướng Tuyết giẫm lên, không cử động được. Đầu ngón tay lại truyên tới cơn đau như dao cắt, hơn nữa chảt côn trong champagne ngâm vào

vết thương khiến cô đau đến sắc mặt trắng bệch, ngón tay run lên.

Máu tươi từ vết thương ở chảy ra, hòa chung một chỗ với champagne, thành màu đỏ nhạt.

Giang Hướng Tuyết lúc này mới cổ làm ra vẻ kinh ngạc nhướn mi, không mặn không nhạt nói: “Giẫm phải cô rồi à? Sao cô lại không cẩn thận thể chứ? Không biêt cách chân tôi xa chút sao? Không trách tôi lại cảm thây cản cản.”

Vừa nói, cô ta lại nghiên hai cái lên ngón tay Cổ Niệm mới nhảc chân ra.

Tay trái Cổ Niệm chống lên mặt đất, ngón tay đau gần như rút hết khí lực trong người cô. Mãt thường có thể thây mây miêng thuỷ tinh vỡ đang đâm vào ngón tay cô, máu tươi còn đang nhỏ xuông, cả ngón tay đều là máu, nhìn vô cùng dọa người.

Hàn Y Đồng lui về phía sau hai bước, có chút bị doạ đến. Không biết Cổ Niệm trêu chọc Giang Hướng Tuyêt thể nào mà khiên cho Giang Hướng Tuyêt ra tay nặng như vậy.

Cô quen Giang Hướng Tuyết từ nhỏ, từ nhà trẻ đến đại học, cho dù đại học không cùng lớp cũng là cùng trường, biêt không ít sự tích về Giang Hướng Tuyêt, cũng quá hiểu con người cô ta: Lòng dạ hẹp hòi, tính toán chỉ li, có thù tảt báo, còn ra tay ác độc. Xí nghiệp nhà cô có không ít chỗ phải dựa vào Giang Thành nên Hàn Y Đồng luôn nhường Giang Hướng Tuyêt, thậm chí có thể nói là lây lòng cô ta, chưa bao giờ dám trêu cho Giang Hướng Tuyêt tức giận. “Sao lại không nhặt tiếp? Tiếp tục nhặt, nếu không tôi sẽ gọi quản lý qua. Tôi phải hỏi xem. Thịnh Duyệt tìm đậu ra nhân viên kiêu này, ngay cả chút chuyện nhỏ nhự vậy cũng không làm được, rổt cuộc làm sao mà vào được đây.” Giang Hướng Tuyêt uy hiếp nói. Bây giờ cô ta cũng đã nhìn ra, Cổ Niệm rõ ràng là mang nhiệm vụ tiến vào.

Nếu như Cổ Niệm không muốn thân phận bị vạch trần, dẫn đến nhiệm vụ thất bại, thì phải chịu đựng ở đây.

Cho dù cô ta có kêu Cổ Niệm quỳ xuống, lại nghiến hai chân lện tay cô ta, Cố Niệm cũng không thể lên tiêng. Nêu như bởi vì Cô Niệm mà dân đên nhiệm vụ thât bại, quay về cô ta sẽ chịu đủ. Giang Hướng Tuyêt đăc ý cong môi. Cổ Niệm quả thật không thể để cho Giang Hướng Tuyết làm lớn chuyện. Cô cắn răng, rút mảnh thuỷ tinh vỡ đang đâm vào ngón tay ra. Nhưng ngón tay cô vân vô cùng đau đớn, hình như còn có mây mảnh vụn đảm vào, chưa rút ra được. Cổ Niệm nghiến răng, định tiếp tục nhặt. “Đợi đãi” Giang Hướng Tuyết lại lên tiếng.

Cổ Niệm ngẩng đầu, lãnh đạm nhìn cô ta.

Cho dù sắc mặt tái nhợt, đôi môi không huyết sắc, nhưng Cổ Niệm vẫn không kêu một tiêng như cũ.

Giang Hướng Tuyết không nhìn nổi dáng vẻ không khuất phục của cô, nghiến răng nói: “Quỷ xuông nhặt!”

Động tĩnh bên này đã có mấy người chú ý tới, nhưng không có ai nhúng tay vào.

Sở Chiêu Dương đứng ở góc đằng xa, nghe được náo động liền nhìn lại, coi như biêt đã xảy ra chuyện gì.

Anh siết chặt nắm đấm, trầm mặt định đi գաa.

“Tổng giám đốc.” Hà Hạo Nhiên ngăn anh lại, thấp giọng nói, “Để tôi đi.” Sở Chiêu Dương nghiến răng, lúc này mới nặng nề gật đầu: “Nhanh.”

Hà Hạo Nhiên lập tức bước lớn về phía Cổ Niệm, bởi vì yị trí của bọn họ hoàn toàn ngược lại với phía Cổ Niệm nên Sở Chiêu Dương mới biêt chuyện tương đôi muộn.

Hà Hạo Nhiên không dám trì hoãn, chỉ cảm thấy sau lưng bị Sở Chiêu Dương nhìn đên mức có thể bị xuyên thủng.

Cậu ta vội vàng xuyên qua đám người, nửa đường không khỏi xảy ra va chạm, Hà Hạo Nhiên chỉ có thể ra sức nói xin lôi, nhưng tôc độ dưới chân cũng không dám dừng lại.

“Sao, không quỳ hả? Vậy tôi sẽ tìm quản lý đến.” Giang Hướng Tuyết bìu môi, “Lớn chuyện rồi thì không dê thu dọn đâu...”

Cổ Niệm bây giờ xác định, Giang, Hướng Tuyết biết thân phận của cô. Xem ra, Giang Hướng Tuyêt đã tìm người điều tra cô.

“Y Đồng, bắt cô ta quỳ xuống!” Giang Hướng Tuyết nói. Cô ta muốn sai Hàn Y Đồng ra tay với Cổ Niệm. Hàn Y Đồng ngập ngừng, rõ ràng là Giang Hướng Tuyết có mâu thuẫn với Cổ Niệm, nhưng lại sai cô ta ra tay, tin đôn truyên đi, đôi với thanh danh của cô ta cũng

không tôt.

Loại dạ tiệc này, toàn là người có quan trọng. Hàn Y Đồng không muốn để lại ẩn tượng xâu cho người khác trong trường hợp này.

“Cô Giang.” Hà Hạo Nhiên đúng vào lúc này chạy tới, trực tiếp đứng giữa Cổ Niệm và Giang Hướng Tuyêt, động tác rõ ràng bảo vệ Cô Niệm.

“Tổi nay có không ít chuyện quan trọng, cô đừng để mấy chuyện vụn vặt làm hỏng.” Hà Hạo Nhiên nói.

Giạng Hướng Tuyết đang định nói gì nhưng thấy Sở Chiêu Dương đó không xa. Biểu tình của cô ta liên thay đổi, ung dung cười nói: “Tôi cũng không muôn việc mừng tôi nay bị phá huỷ.”

Hà Hạo Nhiên cười qua loa lấy lệ, làm một động tác tay: “Cô Giang, xin mời.”

Giang Hướng Tuyết khẽ nhìn Cổ Niệm một cái, không nói gì, liền vượt qua Hà Hạo Nhiên rời đi.

Một lúc sau, Cổ Niệm liền nghe thấy giọng nói mềm mại của Giang Hướng Tuyết vang lên sau lưng: “Anh Sở.”

Người Cổ Niệm cứng đờ, không ngờ Sở Chiêu Dương đang ở sau lưng cô. Cho nên, chuyện vừa rồi... anh ấy đều nhìn thấy?

Đúng vậy, nếu như không phải là anh ấy nhìn thấy thì sao Hà Hạo Nhiên lại qua đây? Anh ấy không đích thân tới, mà chỉ phái Hà Hạo Nhiên ra mặt, có phải là không muôn dây dưa gì với cô không?

Anh để cho Hà Hạo Nhiên tới giải vây cho cô, có phải coi như là nể tình tình nghĩa lúc trước hay không?

Cổ Niệm làm sao cũng không nghĩ thông, mới có mấy ngày ngắn ngủi, sao anh lại đột nhiên thay đổi rôi?

Những kỷ niệm bên nhau trước kia giống như là hoa trong gương, trăng dưới nước, căn bản chưa từng tôn tại vậy.

Cổ Niệm không dám quay đầu, không dám nhìn bộ dạng Sở Chiêu Dương và Giang Hướng Tuyêt đứng bên nhau.

“Anh Sở, chúng ta đi thôi.” Đến lúc này cô liền không nghe nổi nữa.

“Cô Cố, tôi dẫn cô đến phòng nghi trước, xử lý vết thương một chút.” Bên cạnh, Hà Hạo Nhiên nói.

Lo lắng Cổ Niệm sẽ hiểu lầm, ánh mắt Hà Hạo Nhiên nhìn Cố Niệm rất khẩn trương.

Nhưng ánh mắt này trong mắt Cổ Niệm lại giống như là Hà Hạo Nhiên lo lắng cô

đột nhiên làm khó dễ, ở đây đi tìm Sở Chiêu Dương hỏi rõ ràng sẽ phá hỏng chuyện của Sở Chiêu Dương và Giang Hướng Tuyêt vậy.

Cổ Niệm tự giễu quẹt quẹt môi, nói: “Tìm một phục vụ dẫn tôi đi là được rồi.”

Hà Hạo Nhiên tìm một người phục vụ tới, nhưng vẫn đi theo đến phòng nghỉ như cũ, rồi sai người phục vụ cảm hòm thuôc tới, gọi cả Thi Hoăng Trạch đên.

“Cô Cổ, cô ở chỗ này nghỉ ngơi một chút trước đi.” Hà Hạo Nhiên nói, không cho Cô Niệm cơ hội phản đồi, liên đi luôn. Trở lại phòng tiệc, Hà Hạo Nhiên thấy Giang Hướng Tuyết vẫn còn đang quẩn lấy Sở Chiêu Dương.

Một đường đi tới, cậu ta nghe thấy không ít khách khứa đều đang nói, Sở Chiêu Dương và Giang Hướng Tuyêt xứng đôi như thẻ nào, đều đang suy đoán hai nhà Sở Giang muôn kêt thông gia.

Hà Hạo Nhiên dừng một chút, ánh mắt rơi vào cái váy dài của Giang Hướng Tuyết, mới đi tới: “Tông giám đôc, cô Giang.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.