Chương trước
Chương sau
Cố Niệm quay đầu nhìn, tên đầu trọc kia đã đuổi theo và đang ở ngay sau lưng các cô, gã đang từ từ thu hẹp khoảng cách với bọn họ.

“Làm sao đây! Hu huhu hu, tên kia đuổi tới rồi!” Giang Hướng Tuyết khóc lóc nói.

Cổ Niệm thật sự muốn gào lên với Giang Hướng Tuyết, có sức khóc, còn không băng tiêt kiệm sức mà mau chạy đi!

Nhựng bây giờ cô cũng không dám tùy tiện mở miệng, tất cả sức đều dùng để chạy. Huông chỉ còn phải kéo theo cục nợ Giang Hướng Tuyêt này.

Hơn nữa, cô còn phải liên tục chú ý tình hình phía sau, né tránh súng.

"A!!!” Chân Giang Hướng Tuyết loạng choạng, vấp phải hòn đá dưới chân rồi ngã siâp xuông. Cổ Niệm quay đầu nhìn, thấy tên đầu trọc sắp đến gần rồi. Cô vội vàng kéo Giang Hướng Tuyêt đứng lên, Giang Hướng Tuyêt bây giờ một chút sức cũng không có, cô ta đặt hêt sức nặng của mình lên người Cổ Niệm.

Cổ Niệm chưa ăn tối, lại một đường mang Giang Hướng Tuyết chạy, bây giờ cũng đang nghiên răng chông đỡ.

Lúc này, ma xui quỷ khiến thế nào mà Giang Hướng Tuyết quay đầu lại, thấy tên đầu trọc đã cách bọn họ gần như vậy, cô ta sợ đên mặt căt không còn giọt máu.

Cô ta cắn răng một cái rồi đột nhiên hất Cổ Niệm ra phía sau.

“Cô thay tôi chết đi!” Giang Hướng Tuyết hung ác nói, lúc này cô ta cũng không còn yêu đuôi gì nữa mà nhảc chân chạy như điên về phía trước.

Cổ Niệm bị Giang Hướng Tuyết hất về phía sau trực tiếp đụng vào tên đầu troc.

Tên đầu trọc bị Cổ Niệm va phải nên dừng lại, Giang Hướng Tuyết thì nhân cơ hội này chạy xa về phía trước.

Tên đầu trọc không thể để mất cả hai nên liền bắt Cổ Niệm lại.

Cổ Niệm giơ chân lên định một cước đá văng gã ra nhưng tên đầu trọc đó lại giơ súng nhăm ngay vào cô.

Giờ khắc này, máu thịt trong người Cổ Niệm như đông cứng lại.

Tên đầu trọc không muốn cho Cổ Niệm cơ hội chạy trốn, nhưng cũng không muốn mạng cô. Vì thể, nòng súng nghiêng đi nhăm ngay vào căng chân Cổ Niệm.

Cổ Niệm mặc dù biết không tránh thoát, nhưng vẫn tránh né theo bản năng. Kết quả, chi nghe được tiếng "cạch cạch” khô khốc như tiếng mắc kẹt, không phải là tiêng đạn băn như dự đoán, cảng không sự có đau đớn của đạn băn vào xương thit.

Cổ Niệm và tên đầu trọc đều ngẩn ra, súng của tên đầu trọc đã không còn đạn. Tên đầu trọc sau khi ngẩn ra, lập tức lao lên tấn công, Cổ Niệm mau chóng né tránh sự tân công của gã. Bông, thoáng thảy hòn đá dưới chân, Cổ Niệm liên đột nhiên nhảc chân quét qua, hòn đá mang theo tảt cả bùn đảt dưới chân đều bay về phía tên đầu trọc.

Tên đầu trọc không thể không nhắm mắt nghiêng đầu né tránh, đồng thời theo bản năng mà giơ hai tay lên chông đỡ.

Cổ Niệm nắm lấy cơ hội này trực tiếp từ trên sườn dốc thấp tụt xuống.

Phía dưới là một mảnh ruộng, lúa mì cuối mùa đã mọc rất cao đủ để che khuất cho cό.

Cổ Niệm chọn chỗ này làm nơi che chắn, cô khom lưng xuống ẩn mình dưới thừa ruộng.

Vì gió thổi mạnh nên Cổ Niệm nghe thấy xung quanh đều là tiếng lúa mì xào xạc, không phân biệt được tên đâu trọc đó có đi theo hay không và đang ở đâu.

Cổ Niệm lúc này cơ bản đã hết sức, hoàn toàn dựa vào tỉnh thần, dựa vào ý chí mà ép mình không ngừng chạy về phía trước.

Từ ruộng lúa đi ra, trước mặt cô một là một khoảng không trống trải.

Cổ Niệm nhìn về sau, xa xa có thể nhận ra hình dáng tên đầu trọc, đang đuổi theo cô về bên này. Dưới chân Cổ Niệm đã có chút lảo đảo, cảm giác chân đã không còn là của mình nữa rôi. Căng chân truyên tới cảm giác chuột rút, vô cùng đau nhức. Cộ dùng hêt sức chạy về phía trước, trước mặt lại là một hổ chứa nước, không biêt sâu bao nhiều.

Cổ Niệm quay đầu nhìn tên đầu trọc một cái rồi cắn răng, nhảy vào.

Tên đầu trọc xa xa đã nghe được “ùm” một tiếng, chờ gã đến nơi, mặt nước yên ả ngay cả một tia sóng gợn cũng không có.

Gã chỉ có thể chửi rủa mấy tiếng rồi tay không quay về 岑>> 6 giờ sáng, bệnh viện Sở Thiên.

“Sở tổng, Giang Hướng Tuyết quay lại rồi.” Hà Hạo Nhiên đi vào phòng làm việc nói.

Sở Chiêu Dương lúc này đang ngồi ở trên ghế sô pha, từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu. Hà Hạo Nhiên biết, cả đêm qua tới giờ Sở Chiêu Dương chưa hề chợp mắt.

Từ khi biệt Cổ Niệm bị trói bắt đi, Sở Chiêu Dương không biết nên đi đầu hết, vì thê trực tiêp chạy tới bệnh viện Sở Thiên. Anh nghĩ, nếu như tìm được Cổ Niệm và cô bị thương chắc chắn sẽ được đưa tới

nơi này. Anh có thể yêu cẩu bệnh viện Sở Thiên chuẩn bị xong trước, chỉ cần Cố Niệm đên một cái là lập tức có thể tiên hành cứu chữa cho cô.

Nhưng, đợi cả một đêm, từ đầu đến cuối không hề có một chút tin tức nào về Cổ Niệm.

Đôi mắt Sở Chiêu Dương đỏ ngầu lên, quanh môi và cằm cũng mọc lún phún râu, dưới măt là một vòng thảm đen.

Anh cả một đêm vẫn duy trì cái tư thế này không nhúc nhích.

Sở Điềm có tới mang cơm cho anh, nhưng bây giờ cơm đã nguội lạnh đặt lẻ loi ở trên bản làm việc.

Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan không biêt chuyện, còn tưởng răng Sở Chiêu Dương đang lo lăng cho Giang Hướng Tuyêt nên muôn đên an ủi anh. Nhưng mà, Sở Điểm sợ hai người càng nói càng loạn, chữa lợn lành thành lợn què, cho nên không cho hai người tới đây.

Nghe được lời của Hà Hạo Nhiên, Sở Chiêu Dương lập tức đứng vụt lên hỏi: “Cổ Niệm đâu!”

Hà Hạo Nhiên chán nản lắc đầu một cái: “Chỉ có một mình Giang Hướng Tuyết, là cha mẹ cô ta đưa cô ta đên, muôn kiêm tra toàn diện cho cô ta. Bây giờ cảnh sát Mạc đang dân cảnh sát đi tìm Giang Hướng Tuyêt hỏi, Giang Hướng Tuyêt hình như không quá phôi hợp.”

“Người của Lam Sơn Đại Viện đến chưa?” Sở Chiêu Dương hỏi.

“Đển rồi ạ, đến từ lúc 3 giờ, đã sắp xếp cho bọn họ mấy phòng bệnh làm chỗ nghỉ ngơi, bọn họ đôi với lản này cũng không có ý kiên.” Hà Hạo Nhiên nói.

“Người tới là Ngụy Vô Thái của Ám Anh và cấp dưới của anh ta. Tôi đã kể lại tình hình chỉ tiêt cho họ rôi”

Lam Sơn Đại Viện, chính là một cách xưng hô khác mà người đời, gọi Văn, gia, vì nơi ở của Văn gia xây ở trên núị Lam Sơn của thành phổ T, toà kiên trúc cổ đỏ sộ nguy nga kéo dài từ sườn núi đên đỉnh núi đã trở thành một điêm phong cảnh nôi tiêng của thành phổ T.

Mặc dù, du khách không lên được nhưng vẫn có thể ở dưới chân núi xa xa ngắm lên.

Mà cái tên Lam Sơn Đại Viện, cũng là bị mọi người miệng truyền miệng rồi trở thành một cách xưng hô, thậm chí trở thành một biêu tựợng của Văn gia. Không cân nói Văn gia, chỉ cân nói bôn chữ Lam Sơn Đại Viện, liên biêt chính là nói Văn gia.

Văn gia có bộ phận tình báo chuyên biệt âm thầm làm việc trong bóng tối xưng là Ám Ảnh. Bộ phận an toàn thì gọi là Ám Vệ. Thậm chí còn có một bộ phận ám sát thoả thuận ngâm với tảng lớp trên gọi là Am Mang.

Ngoài ra, còn có bộ phận điêu trị đặc biệt, trước mắt chủ quản của bộ phận điêu trị là một nhân vật ngôi sao sáng trong giới y học, bảt luận bệnh viện nào, và tổ chức điêu trị nào, bât luận trong nước hay nước ngoài nào mời, đều không cách nào mời được anh ta rời núi, anh ta chỉ ở lại trong Lam Sơn Đại Viện, dạy dỏ học sinh, nghiên cứu y dược.

Họ còn có một bộ phận chuyên môn nghiên cứu khoa học, sản phâm công nghệ cao, người có quan hệ tôt với Văn gia, ví như Tiêu gia, Tương gia... đều được Văn gia tặng một ít. Những thứ khác, có tiên cũng không mua được. Mà có mây sản phẩm cũng sẽ ký kết hợp đông, vận chuyên đền tảng lớp trên.

Văn gia ở giữa hắc bạch, có thể càng ngày càng vững chắc đến bây giờ, từ đầu đến cuôi sừng sững không đô, là bởi vì bọn họ không hê làm những chuyện mà tâng lớp trên không thể khoan nhượng, không gây chiên với những chuyện đen tôi kia.

Hơn nữa, Văn gia có doanh trại huấn luyện nổi tiếng, phụ trách đào tạo bộ đội đặc

chủng mà không một ai biết rõ, chuyên thi hành những nhiệm vụ vô cùng đặc thù, không thể công khai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.