Chương trước
Chương sau
Giang Hướng Tuyết bỗng nhiên nhìn Ngôn Sơ Vi: “Cô là pháp y, một ít thuốc... cô hẳn là lấy được chứ?”

“Thuốc gì?” Ngôn Sơ Vi kinh ngạc hỏi.

“Thuốc mê.” Giang Hướng Tuyết mặt đầy thâm độc nói.

“Cô muốn làm gì?” Ngôn Sơ Vi kinh hãi hỏi.

“Không có gì, Cố Niệm nếu như đã thích câu dẫn đàn ông như thế, vậy tôi sẽ để cho cô ta nếm thêm chút mùi vị đàn ông.” Giang Hướng Tuyết Tuyết thờ ơ nói, ngẩng đầu gảy gảy móng tay.

“Không được, đây là hại người, tôi... tôi không thể làm như vậy được.” Ngôn Sơ Vi vội vàng lắc đầu.

Chuyện này lỡ bị bại lộ sẽ liên lụy đến cô ta.

Cô ta nói cho Giang Hướng Tuyết chuyện này là muốn mượn đao giết người, nhưng không muốn lôi mình vào.

“Cô có phải là bạn tôi hay không!” Giang Hướng Tuyết mất hứng nói.

“Cũng bởi vì là bạn, tôi mới không thể để cho cô làm như vậy. Lỡ bị tra được cô sẽ làm thế nào?” Ngôn Sơ Vi mặt đầy chân thành nói.

“Ai có thể làm gì tôi?” Giang Hướng Tuyết hừ nhẹ, “Chỉ dựa vào thế lực của nhà tôi, chuyện gì không dọn dẹp được?”

“Vậy cũng không được.” Ngôn Sơ Vi vội vàng lắc đầu: “Hướng Tuyết, cô ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngốc nghếch.”

“Hừ! Cô không cho thì thôi, đồ nhát gan!” Giang Hướng Tuyết bỗng nhiên đứng dậy đi mất.

Nhà cô ta chính là dây xích cung cấp y dược, còn thiếu cách sao?

Cho đến khi Giang Hướng Tuyết đi rồi, Ngôn Sơ Vi mới lộ ra nụ cười lạnh.

Giang Hướng Tuyết tự có cách còn muốn đến tìm cô ta, rõ ràng chính là muốn kéo cô ta lên thuyền.

Cô ta đâu có ngu như vậy?

Muốn chết, Giang Hướng Tuyết tự đi mà chết.

Tốt nhất là chết cùng với Cố Niệm luôn đi.

Giang Hướng Tuyết về đến nhà, càng nghĩ càng tức giận, ném túi lên giường, nghĩ làm sao đối phó với Cố Niệm.

Lúc này, điện thoại di động vang lên thông báo email.

Giang Hướng Tuyết về đến nhà, càng nghĩ càng tức giận, ném túi lên giường, nghĩ làm sao đối phó với Cố Niệm.

Lúc này, điện thoại di động vang lên thông báo email.

Giang Hướng Tuyết cau mày, cô kết nối email với điện thoại chẳng qua chỉ là để trang trí cho có, bình thường cũng không có ai gửi đến hòm thư này.

Cô ta mở file ra, phát hiện bên trong là một video.

Chính văn của file còn kèm thêm một câu: “Đây là video Sở Chiêu Dương bị bắt cóc lúc bảy tuổi, đưa đoạn video này cho người Sở gia xem, yêu cầu gì bọn họ cũng đều đáp ứng.”

Giang Hướng Tuyết nhướng mày đầy hứng thú.

Mở video ra, phát hiện đứa bé trai bên trong đúng là có khuôn mặt giống Sở Chiêu Dương, cho dù tuổi tác chênh lệch quá lớn, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn ra được bóng dáng của Sở Chiêu Dương.

Sau khi xem xong video, trong lòng Giang Hướng Tuyết có không ít nghi vấn liền trả lời thư này.

Kết quả lại bị báo gửi đi thất bại.

Tra hòm thư này thì phát hiện đã không thể sử dụng.

***

Rút kinh nghiệm tối hôm qua, Cố Niệm nói thế nào cũng không chịu đến nhà Sở Chiêu Dương nữa.

Cô thà rằng sáng dậy thật sớm, sau đó tìm quán cà phê nào đó giết thời gian một ngày, đến buổi tối Sở Chiêu Dương tan làm, gặp anh ở bên ngoài.

Đối với việc này, Sở Chiêu Dương đặc biệt buồn rầu nhưng lại không thể làm gì Cố Niệm.

Buổi tối đưa cô về nhà, xe tìm một chỗ gần nhà Cố Niệm dừng lại.

Sở Chiêu Dương cởi dây an toàn ra, nói với Cố Niệm: “Ngày kia anh phải đi công tác một tuần.”

“Đi đâu thế?” Cố Niệm phát hiện một tuần không thể nhìn thấy anh, trong lòng có chút mất mát.

“Thành phố G.” Đầu ngón tay Sở Chiêu Dương khẽ điểm vào chóp mũi cô, “Cho nên, lúc anh không có ở đây em cứ ở nhà anh, không cần lo lắng.”

Cố Niệm túng quẫn đỏ mặt, cúi đầu “ừm” một tiếng.

Sở Chiêu Dương nhìn cô hồi lâu, đột nhiên nắm lấy eo cô, ôm cô ngồi lên đùi mình.

Lưng Cố Niệm dựa vào tay lái, có chút cộm khó chịu, cô theo bản năng xích vào lòng Sở Chiêu Dương.

Cô đột nhiên ý thức được không đúng, phía dưới có thứ gì... cộm người dị thường.

Cố Niệm vội vàng muốn trốn ra sau, lại bị Sở Chiêu Dương giữ chặt lưng, khóa trở về trong ngực.

“Cố Niệm, đừng có tránh anh.” Sở Chiêu Dương nói bên tai cô.

Cô lắc đầu không ngớt: “Không có tránh anh.”

Để chứng minh, Cố Niệm chủ động ôm sát cổ anh.

“Em chỉ là… chỉ là căng thẳng.”

Sở Chiêu Dương giơ tay lên, bật đèn trong xe, chuyên chú nhìn cô.

Ánh đèn vàng trong xe chiếu lên mặt cô, phủ một tầng ấm áp trên gò má đỏ ửng của cô.

Sở Chiêu Dương càng nhìn, trong lòng càng ngày càng nóng, khàn giọng hỏi: “Căng thẳng cái gì?”

Cố Niệm dưới ánh mắt anh, căng thẳng không cách nào tự kiềm chế được, mặt nóng rực lên. Vốn bên trong xe lờ mờ, không thấy rõ, còn tốt chút. Nhưng bây giờ sáng lên, cô ngồi gần anh như vậy, ngay cả bóng mờ của lông mi anh cũng nhìn rõ, hơi thở trong trẻo của anh ngập tràn quanh cô. Độ sáng này, màu sắc này khiến cho bầu không khí bên trong xe trở nên ái muội, thân mật cực kỳ.

“Sở Chiêu Dương, em… em không phải tránh anh. Em không bài xích việc...” Mặt Cố Niệm đỏ bừng, ngay cả hít thở cũng khó khăn, chật vật nói, “... thân mật với anh hơn. Chỉ là vừa mới bắt đầu, em sẽ rất căng thẳng, cũng sợ quá nhanh... a...”

“Sở Chiêu Dương, em… em không phải tránh anh. Em không bài xích việc...” Mặt Cố Niệm đỏ bừng, ngay cả hít thở cũng khó khăn, chật vật nói, “... thân mật với anh hơn. Chỉ là vừa mới bắt đầu, em sẽ rất căng thẳng, cũng sợ quá nhanh... a...”

Lời còn chưa nói hết, cô đã bị đôi môi nóng bỏng của anh chiếm lấy. Nụ hôn mãnh liệt như sóng biển cuồn cuộn, giông tố ầm vang.

Nghe cô bày tỏ như vậy, trong lòng anh vô cùng kích động, như có gì đó đang cuồng loạn lên, không thể dừng được.

Nụ hôn nóng bỏng của anh chiếm hết khoang miệng cô, thăm dò mọi nơi, không chừa ngóc ngách nào.

Một cánh tay để ngang sau lưng cô, đè lên tay lái, che chở cho cô không bị tay lái cộm vào.

Hôn đến lúc động tình, Sở Chiêu Dương không nhịn được đè tới phía trước, trong lòng kêu gào muốn sát gần cô hơn nữa, gần thêm chút nữa, muốn ép chặt cô vào tim mình.

“Bíp...”

Kết quả là... chen đến còi trên tay lái.

Tiếng kèn chói tai đột nhiên vang lên, doạ cho Cố Niệm vội vàng tiến về phía trước tránh tiếp tục đè vào tay lái.

Chủ nhà ở một tòa lầu bên cạnh mở cửa sổ ra mắng: “Ai mà tối muộn rồi còn bấm còi thế hả, có đạo đức hay không thế?”

Cố Niệm đỏ bừng mặt, vội vàng vùi đầu vào trong lòng Sở Chiêu Dương. May là đang trong xe, cho dù có bật đèn cũng không ai thấy rõ bọn họ. Nhưng Cố Niệm vẫn xấu hổ khẽ đấm anh một cái, Sở Chiêu Dương nhân cơ hội phủ lấy tay cô, nhẹ nhàng kéo năm ngón tay của cô ra, đặt ở bên miệng, từng ngón từng ngón, tỉ mỉ hôn.

Đầu ngón tay, đốt ngón tay cô, tất cả đều là xúc cảm nóng bỏng lại mềm mại của anh.

Thấy màu mắt Sở Chiêu Dương càng ngày càng sâu đậm, Cố Niệm vô lực run rẩy, cả người đều mềm nhũn.

Sở Chiêu Dương cầm tay cô hướng xuống dưới, dán vào tai Cố Niệm, khàn giọng nói: “Giúp anh đi.”

Cố Niệm nghe thấy hô hấp của anh vừa thô vừa gấp, thấy bộ dạng anh mất đi sự trầm ổn bình thường, mang vẻ mặt động tình, vô cùng mê hoặc.

“Giống như lần trước ấy.” Sở Chiêu Dương hơi thở không yên nói, giọng khàn đặc.

Miệng Cố Niệm phát khô, thấy hai mắt anh mơ mơ màng màng, cô chỉ muốn trực tiếp đè anh ra. Bộ dạng người đàn ông này sau khi động tình, đúng là họa thủy mà.

Sở Chiêu Dương lập tức đè tay cô xuống đồng thời trao cho cô nụ hôn say đắm.

***

Bên trong xe tràn ngập mùi vị của tình dục. Cố Niệm bây giờ không quan tâm gì nữa, trực tiếp tê liệt trong lòng Sở Chiêu Dương, tay mỏi đến muốn khóc.

Cô đời này, cho dù lúc luyện súng, cổ tay cũng không đau như vậy.

Xem ra lần trước, Sở Chiêu Dương là nể tình tay cô bị thương nên không làm quá triệt để rồi.

“Sau này em sẽ không giúp anh như vậy nữa!” Cố Niệm oán giận nói, nói xong còn cảm thấy chưa hết giận, cắn một cái lên cổ anh, để lại hai hàng dấu răng phía trên.

Cố Niệm khẽ rời ra, chớp mắt nhìn dấu răng trên cổ Sở Chiêu Dương, ánh mắt đột nhiên loé lên sự nghịch ngợm, lại tiến đến dùng sức mút vào. Ngay trên dấu răng kia để lại một vòng như hình thoi màu tím đỏ.

Yết hầu Sở Chiêu Dương trượt trượt, suýt nữa không nhịn được lại muốn đè cô ra thêm lần nữa. Không dễ gì mới khắc chế được, anh cúi đầu dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.

Cố Niệm còn chưa phát hiện, đắc ý cười với Sở Chiêu Dương: “Em đánh dấu rồi, anh đi công tác, nếu như có gặp người phụ nữ khác, bọn họ sẽ biết anh có chủ rồi.”

Trong lòng Sở Chiêu Dương dâng lên sự vui sướng, ánh mắt mang theo ý cười, so với ánh sao trên bầu trời còn rực rỡ, lấp lánh hơn.

Cố Niệm ngạc nhiên nhìn ánh mắt anh, cô từng thấy trong mắt anh có dịu dàng, có chuyên tâm, có tức giận, có yên lặng, nhưng chưa bao giờ thấy ý cười rực rỡ như vậy.

Hai tay cô nâng lấy mặt Sở Chiêu Dương, Sở Chiêu Dương hiểu lầm, định hôn cô lại bị Cố Niệm ngăn lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.