Chương trước
Chương sau
Sở Chiêu Dương muốn nói, nếu tiếp tục chuyện như dưới hành lang vừa rồi thêm vài lần nữa, có thể anh sẽ triệt để khắc phục được nỗi sợ bóng tối. Nhưng anh biết, nếu thật sự nói như thế, cô gái ngốc này chắc chắn sẽ thật sự tức giận. Tốt xấu gì cũng phải nhịn, nhưng anh vẫn không nhịn được mà bước đến hôn cô một cái.

“Anh đi đây.” Sở Chiêu Dương nhẹ giọng nói.

Cố Niệm gật đầu, kìm nén cảm giác lưu luyến.

Cô cứ đứng mãi ở cửa, đợi Sở Chiêu Dương bước xuống đến chỗ ngoặt, bỗng anh đứng lại.

Chỉ thấy anh quay đầu lại nhìn cô: “Đóng cửa.”

Cố Niệm liếm liếm môi rồi ngoan ngoãn đóng cửa nhưng lại vội vã chạy về phòng ngủ, nằm bò bên cửa sổ nhìn xuống. Qua khoảng hai phút thì cô nhìn thấy Sở Chiêu Dương bước ra, ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng cô rồi mới rời đi. Nhìn thấy xe anh rời khỏi, Cố Niệm mới đi rửa mặt.

***

Sở Chiêu Dương qua kính chiếu hậu nhìn thấy tình hình phía sau, nên đột ngột tăng tốc.

Chiếc xe A8 phía sau cũng tăng tốc, nhanh chóng theo sát anh.

Sắc mặt Sở Chiêu Dương trầm xuống, trong lòng cười lạnh. Lần trước anh chỉ đập vỡ kính chắn gió của Ngôn Luật, xem ra vẫn nhẹ tay quá, chưa đủ để gã ghi nhớ.

Trên con đường này xe cộ không nhiều, Sở Chiêu Dương thoáng nhìn thấy đèn tín hiệu phía trước có camera, liền dừng xe lại trong phạm vi của nó. Sau đó, anh mở cửa xe bước xuống, đứng bên đường, lạnh lùng đợi chiếc xe A8 của Ngôn Luật.

Chiếc A8 dừng lại phía sau xe anh, quả nhiên thấy Ngôn Luật bước xuống.

“Đi theo tôi suốt một chặng đường rồi đấy.” Sở Chiêu Dương nói.

Điều này nói rõ, Ngôn Luật đã đợi sẵn dưới nhà Cố Niệm từ trước, nghĩ vậy sắc mặt của anh càng trầm xuống.

Nếu không phải anh tiễn Cố Niệm, Ngôn Luật dự định sẽ làm gì?

Còn nữa, lúc anh và Cố Niệm ở trên xe, có phải Ngôn Luật đã nhìn thấy hết rồi không?

Tuy Sở Chiêu Dương biết rõ, trời tối như vậy Ngôn Luật không thể nào nhìn thấy chuyện trong xe anh được. Nhưng nghĩ đến lúc đó Ngôn Luật đang ở gần đó, trong lòng anh liền cảm thấy chán ghét. Xem ra, sau này anh đều phải đích thân đưa Cố Niệm lên nhà mới được.

Nếu anh đi công tác, phải dặn tài xế đưa Cố Niệm đến tận cửa nhà, ai biết được Ngôn Luật có bám theo nữa không chứ.

Trải qua hơn một năm rèn luyện, Ngôn Luật sớm đã có thể che giấu cảm xúc của mình, nhưng lúc này lại khó nén lại sự căm giận không cam lòng.

Trong lòng Sở Chiêu Dương thầm giễu cợt, với đức hạnh Ngôn Luật bây giờ đối mặt với anh thật chẳng đáng để phiền lòng.

“Đi theo tôi suốt quãng đường, cậu muốn làm gì chứ? Không có gì tôi đi trước đây.” Sở Chiêu Dương lạnh lùng nói.

Ngôn Luật sải bước tiến đến, giơ tay nắm lấy cổ áo Sở Chiêu Dương muốn đánh anh. Gã cũng biết bây giờ bản thân không có tư cách nhưng gã không kìm được sự phẫn nộ trong lòng.

Dựa vào cái gì cô gái mà bản thân quý trọng, lúc bản thân không có mặt lại bị Sở Chiêu Dương thừa cơ dụ dỗ chứ?

Sở Chiêu Dương nghiêng người né tránh, giơ tay ngăn cú đấm của Ngôn Luật lại.

“Cảm thấy không cam tâm?” Sở Chiêu Dương khiêu khích hỏi.

“Sở Chiêu Dương, Cố Niệm cô ấy vốn là của tôi! Nếu không phải do anh, Cố Niệm đã đợi tôi trở về rồi!” Ngôn Luật lòng đầy bất mãn nói, đến cả khuôn mặt vốn tuấn tú cũng vì sự đố kỵ sâu đậm mà biến đổi.

Trong bóng đêm lộ ra tướng mạo vô cùng khó coi.

Sở Chiêu Dương chán ghét hất tay Ngôn Luật ra, châm biếm nhìn Ngôn Luật: “Tôi xem câu nói của cậu như một lời khen. Cố Niệm chọn tôi không chọn cậu, cho thấy cô ấy cảm thấy tôi tốt hơn.”

Câu nói này khiến gương mặt Ngôn Luật hoàn toàn vặn vẹo, phẫn nộ trong lòng bùng nổ, vung tay đánh về hướng Sở Chiêu Dương.

Sở Chiêu Dương ngăn lại, lách người ra sau lưng gã, một quyền đập vào sau đầu của Ngôn Luật.

“Quyền này cảnh cáo cậu, đừng bám theo Cố Niệm nữa.” Sở Chiêu Dương cũng tức giận, “Cậu bây giờ khiến người khác ghê tởm!”

Ngôn Luật xoay người, một chân đá sang, Sở Chiêu Dương dùng tay ngăn lại, vì lực quá mạnh nên vẫn hơi loạng choạng, lùi về sau một chút.

Kế sau đó như mây bay nước chảy, anh cũng nhấc chân, một cước đá vào bụng Ngôn Luật.

Ngôn Luật vốn không vô dụng như vậy, nhưng cơn phẫn nộ mãnh liệt sớm đã khiến gã mất đi năng lực phán đoán cơ bản.

Thân thủ, phản ứng, đều chậm đi rất nhiều.

Ngôn Luật bị một cước của Sở Chiêu Dương đá lăn ra đất, Sở Chiêu Dương nhân cơ hội liền đè một gối xuống bụng gã, hai tay khống chế hai cánh tay của Ngôn Luật.

“Cậu có tư cách gì trách móc người khác chứ? Ban đầu cậu vì tiền đồ của mình mà giả chết, giờ còn trách Cố Niệm không đợi cậu? Hành vi vô trách nhiệm như thế vốn không xứng nhắc đến chuyện thích Cố Niệm!”

Cậu có từng nghĩ đến, nếu cậu thật sự chết đi, vậy sẽ vứt lại một mình Cố Niệm không?

Sở Chiêu Dương xem thường Ngôn Luật.

Vì Cố Niệm, anh có thể cả xuất thân và gia đình cũng không cần. Nhưng trong lòng Ngôn Luật luôn có thứ gì đó quan trọng hơn Cố Niệm.

Sự nghiệp, địa vị, tiền đồ, những thứ này đều xếp trước Cố Niệm.

Đã thế thì gã có tư cách gì trách cứ người khác?

Sở Chiêu Dương đấm một quyền lên mặt Ngôn Luật: “Cậu muốn đi thì đi, muốn về thì về, yêu cầu Cố Niệm ở chỗ cũ đợi cậu, dựa vào cái gì? Cậu tưởng cậu là ai chứ?”

Ngôn Luật uốn gối nhắm vào đùi Sở Chiêu Dương, chân Sở Chiêu Dương bị đau, nới lỏng sức lực, Ngôn Luật nhân cơ hội đánh anh một quyền, trở người ngồi dậy.

Sở Chiêu Dương cũng đứng dậy, vẫn thẳng tắp như ban đầu.

Nhưng Ngôn Luật ngày càng chán nản.

Sở Chiêu Dương không thèm để ý đến gã nữa, trực tiếp bước đến xe, mở cửa rồi mới quay lại nói với Ngôn Luật: “Lựa chọn do chính cậu đưa ra, chẳng thể trách người khác.”

Ngôn Luật đột nhiên nhìn Sở Chiêu Dương, ngửa đầu lên trời cười điên cuồng.

Sở Chiêu Dương hơi nhíu mày, trong lòng cảm thấy kỳ quái nhưng cũng chỉ có thể xem Ngôn Luật như một tên điên.

Ngôn Luật từ từ dừng lại, nhìn Sở Chiêu Dương: “Sở Chiêu Dương, nhớ lấy những lời hôm nay anh đã nói.”

Nói xong, Ngôn Luật xoay người trở về xe của mình, lái xe rời khỏi.

Ấn đường Sở Chiêu Dương nhíu lại, không hiểu câu nói kia của Ngôn Luật. Nhưng dù nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra lý do gì, anh đành xem gã như một tên khùng thôi.

***

Sáng sớm, Cố Niệm thức dậy đánh răng rửa mặt, Mục Lam Thục đang nấu bữa sáng trong bếp.

Nấu xong cháo và bánh quẩy, còn bưng thêm một đĩa rau đến bàn ăn.

Cố Niệm rửa mặt xong ngồi vào bàn ăn sáng, nghe thấy Mục Lam Thục hỏi: “Tối qua cùng Sở Chiêu Dương đón sinh nhật à?”

“Vâng.” Cố Niệm nhắc tới liền không giấu được mỉm cười, nét mặt tràn đầy hạnh phúc, “Vốn cho rằng con người anh ấy nghiêm túc ít nói, nên trên phương diện này không quá để tâm, không ngờ anh ấy sớm đã biết ngày sinh nhật của con, còn chuẩn bị quà cho con, thế mà vẫn giả vờ như không biết gì.”

Nhìn thấy dáng vẻ con gái tươi cười hạnh phúc như vậy, trong lòng Mục Lam Thục thầm vang lên hai chữ oan nghiệt.

Chẳng lẽ người làm mẹ như bà không muốn thấy con gái hạnh phúc sao?

Cố Niệm sống vui vẻ, bà vui mừng hơn ai hết, còn mừng hơn trúng số độc đắc nữa.

Bà thở dài, thân làm cha mẹ thật sự mãi mãi cũng không thể thay đổi được con cái. Cố Niệm quyết tâm ở bên Sở Chiêu Dương, chẳng thèm để mắt đến ai khác, Mục Lam Thục cũng chỉ đành ngày ngày cầu nguyện, chân tướng mãi mãi đừng bị vạch trần, đừng hủy đi cuộc sống yên bình hiện tại, đừng khiến Cố Niệm đau lòng.

Bà không muốn thấy dáng vẻ hạnh phúc rực rỡ sắc màu hiện tại mất đi trên gương mặt Cố Niệm.

“Nếu cậu ấy đã thật lòng với con, vậy tìm thời gian, bảo cậu ấy đến nhà dùng cơm đi.” Mục Lam Thục nói, tuy nhiên trên mặt vẫn là biểu cảm không cam nguyện.

Cơm ở nhà, Sở Chiêu Dương cũng đã ăn không ít. Nhưng đây là lần đầu tiên, Mục Lam Thục chủ động gọi Sở Chiêu Dương đến nhà.

Nét mặt Cố Niệm đầy kinh ngạc nhìn qua, không dám tin những gì mình đang nghe thấy.

“Mẹ, mẹ... Mẹ đồng ý cho hai chúng con ở bên nhau sao?” Cố Niệm kinh ngạc đứng bật dậy.

Tin tốt đến quá đường đột, Cố Niệm vô cùng lúng túng.

Nhìn thấy phản ứng của cô, trong lòng Mục Lam Thục lại càng thở dài hơn.

“Không đồng ý, hai đứa cũng không tách ra, phản đối có tác dụng gì?” Mục Lam Thục thở dài, chăm chú nhìn Cố Niệm, “Mẹ chỉ mong sau này hai đứa có thể mãi mãi hạnh phúc như vậy.”

Tuyệt đối, tuyệt đối không được hối hận.

“Mẹ, cảm ơn, cảm ơn mẹ!” Cố Niệm kích động chạy đến ôm chầm lấy Mục Lam Thục.

Trong lòng Mục Lam Thục vô cùng phức tạp, chỉ có thể cầu mong con gái bà mãi hạnh phúc như thế.

Chân tướng mãi mãi đừng bao giờ bị vạch trần.

***

Cố Niệm vui mừng khôn tả, vội vội vàng vàng ăn xong bữa sáng, còn chưa đến giờ Sở Chiêu Dương đến đón cô, cô đã không thể đợi được nữa mà xuất phát, xuống nhà đợi anh đến.

Đợi khoảng 10 phút đã nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc xuất hiện, Cố Niệm vội vã chạy đến.

Sau khi xe dừng lại, Sở Chiêu Dương đặc biệt xuống xe mở cửa cho cô.

Cố Niệm ngồi vào, thắt dây an toàn cho mình xong, đợi Sở Chiêu Dương cũng vào chuẩn bị lái xe, Cố Niệm vội ôm chầm lấy cánh tay anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.