Cảm giác đó, rõ ràng người đang thấy là Cố Niệm nhưng lại không phải. Trong lòng anh cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không được kiểm chứng, cho dù quan sát thế nào người đứng trước mặt vẫn là Cố Niệm.
“Trong lòng vẫn cảm giác có điều gì đó không ổn, lúc ở nhà mẹ đi ra, anh đã nói đến chuyện chúng ta đi gặp ông bà anh, cố ý nói là tuần sau đi, không ngờ cô ta cũng không có nghi vấn gì nên anh biết đó không phải là em. Cho dù khuôn mặt đó rõ ràng là của em, tuy rất hoang đường, anh không thể tưởng tượng nổi nhưng cô ta không phải là em.”
Cố Niệm dần bình tĩnh lại, không ngờ, ngay cả cô còn không phân biệt ra điểm khác biệt, vậy mà Sở Chiêu Dương chỉ vừa liếc nhìn đã cảm nhận ra được. Trong lòng cô dường như có thứ gì đó dâng trào, nhưng không nói được thành lời.
Sở Chiêu Dương nhìn thấy sắc mặt Cố Niệm dần chuyển biến tốt hơn, không giống như khuôn mặt đỏ bừng lên vì khóc. Lúc này, trên mặt cô bỗng nhiên lại đỏ ửng lên ngọt ngào. Hai mắt chớp chớp, ngay cả lông mi cũng run rẩy như cánh bướm. Khóe môi cô không tự chủ được hiện lên một đường cong nhàn nhạt, trong đôi mắt cũng sáng lấp lánh, kiều diễm mà nhu thuận.
“Khi lên xe, Cà Ri đã không ngừng sủa lên với cô ta, còn định nhào lên cắn nữa.” Sở Chiêu Dương giải thích.
Cà Ri vốn là giống chó hiền, xưa nay rất ngoan, chưa từng thấy nó nổi nóng như vậy với ai. Đôi khi Cố Niệm cũng dắt nó đi chơi, nhìn thấy trẻ con Cà Ri đều ngoan ngoãn nằm xuống, để không làm chúng sợ. Trẻ con dùng sức không biết nặng nhẹ, nhéo Cà Ri đau, Cà Ri kêu lên nhưng cũng không giận dữ với lũ trẻ.
Khóe miệng Sở Chiêu Dương cong lên, nói: “Đại khái là vì ngửi thấy mùi không giống.”
Cố Niệm không ngờ được Cà Ri bình thường tưởng như không hay để ý điều gì, vậy mà đến thời điểm then chốt lại phát huy vai trò to lớn như vậy.
“Cà Ri bình thường bám em như vậy, lần này lại bất thường nên anh càng thêm chắc chắn là có vấn đề. Anh dẫn thẳng cô ta đến bệnh viện Sở Thiên, hỏi ra tung tích của em.” Sở Chiêu Dương giải thích.
Từng tận mắt thấy Sở Chiêu Dương gọi người ép hỏi Giang Hướng Tuyết, cho nên không cần hỏi cô cũng biết có lẽ Mục Kỳ San đã phải nếm chịu không ít khổ sở.
Cố Niệm sờ lên vị trí mắt cá chân trống không: “Sau khi em tỉnh dậy phát hiện vòng chân đã mất.”
Cô nói, nhíu mày: “Lẽ nào đối phương biết trong chuỗi vòng chân đó có chip định vị sao?”
“Không biết.” Sở Chiêu Dương nói, “Nhưng cũng không loại trừ khả năng này.”
“Trước đây lúc nào em cũng đeo chuỗi vòng chân đó, chưa từng tháo ra đúng không?”
Cố Niệm suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không có, em chưa từng tháo xuống, anh biết rồi đấy.”
“Liệu có khi nào lúc em ở cục cảnh sát không cẩn thận làm rơi mất không?” Sở Chiêu Dương lại hỏi.
Điều này, Cố Niệm không dám khẳng định.
“Có lẽ là không.” Cố Niệm chần chừ nói, “Chẳng phải anh nói, chuỗi vòng chân đó rất chắc chắn sao, có lẽ không đến mức bị mắc vào đâu đó rồi rơi. Cho nên tuy chuỗi vòng chân đó rất nhẹ, nhưng em cũng chưa bao giờ lo lắng vấn đề đó.”
Sở Chiêu Dương trầm ngâm.
“Sao vậy? Sao bỗng nhiên anh lại hỏi như vậy?” Cố Niệm nghi hoặc.
“Sáng nay anh thấy trên chân Mục Kỳ San không đeo chuỗi vòng chân đó nên đã hỏi luôn. Cô ta nói có lẽ là khi làm việc ở cục cảnh sát không cẩn thận làm rơi mất.” Sở Chiêu Dương giải thích, “Anh đã kiểm tra, đúng là vị trí định vị chuỗi vòng chân ở cục cảnh sát, nhưng nằm ở vị trí cụ thể nào thì không biết.”
Cố Niệm suy nghĩ rất nhanh, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi: “Lẽ nào... người hợp mưu với Mục Kỳ San, thậm chí là người đứng sau thao túng cô ta có liên quan đến cục cảnh sát.”
“Cũng chưa chắc chắn.” Ngón tay Sở Chiêu Dương thuận tay gõ một cái theo quán tính.
Cũng bởi vì đang suy nghĩ chuyện Cố Niệm, đầu ngón tay anh khẽ đập lên xương quai xanh của cô.
“Có khả năng người đó đúng là ở trong cục cảnh sát, cũng có khả năng Mục Kỳ San đã ném nó vào cục cảnh sát.” Sở Chiêu Dương suy đoán nói.
Bỗng nhiên Cố Niệm chợt nghĩ đến cái gì đó, chần chừ nhìn về phía Sở Chiêu Dương.
Không cần cô nói nhiều, Sở Chiêu Dương liền hiểu ngay, nói: “Em nghi ngờ là Ngôn Luật sao?”
“Trước đây, không phải là Mục Kỳ San ở bên Ngôn Luật sao? Nếu nói là tìm người nào đó có liên quan đến Mục Kỳ San thì người đầu tiên em nghĩ đến chính là Ngôn Luật.” Cố Niệm nói, theo bản năng đặt tay lên miệng, cắn đốt ngón tay.
Thói quen của cô là mỗi khi suy nghĩ những chuyện hóc búa sẽ cắn đốt ngón tay. Bình thường khi suy nghĩ cô sẽ không như vậy, nhưng một khi đã tập trung, đặc biệt là những chuyện đau đầu, cô sẽ bất giác cắn tay.
Sở Chiêu Dương nhìn thấy liền đặt tay cô xuống, giữ lấy: “Em đừng cắn nữa.”
Lúc này Cố Niệm mới ý thức được cô bất giác đã có hành vi như vậy. Khi còn bé khi suy nghĩ vấn đề nào cô đều như thế, sau đó Mục Lam Thục phát hiện ra tật xấu này của cô liền sửa cho cô. Dù sao cũng đã được chỉnh sửa qua, nếu không phải là vấn đề gì cực kỳ đau đầu thì cô cũng vẫn khống chế được.
“Đừng nghĩ nữa, chuyện này cứ để anh xử lý đi.” Sở Chiêu Dương nhẹ giọng nói.
Nghe thấy giọng nói dịu dàng trầm ổn đó của anh, Cố Niệm bỗng thấy yên tâm trong lòng. Cô không còn bận tâm đến chuyện này, buông bỏ mọi áp lực giao lại cho Sở Chiêu Dương. Nhưng dù sao cô cũng phải tự mình suy nghĩ.
Chỉ là lúc này tạm gác chuyện này sang một bên.
Cô ngẩng đầu nhìn Sở Chiêu Dương, có chút mất mặt nhìn anh.
Cố Niệm giống như làm sai chuyện gì, cúi đầu xuống, ngón tay cô vô thức kéo lấy vạt áo Sở Chiêu Dương.
“Em xin lỗi, em đã hiểu lầm anh.” Cố Niệm thấp giọng nói.
Dáng vẻ nhận sai vô cùng nhu thuận.
Sở Chiêu Dương đâu có trách cô, lông mi hơi che đi con ngươi đen. Dưới lông mi, một tia sáng lóe qua.
“Nếu anh thực sự đã chạm vào cô ta thì em sẽ làm thế nào?” Sở Chiêu Dương hỏi.
Những chuyện như vậy, Cố Niệm cũng không muốn nghĩ đến.
Cuối cùng Cố Niệm cũng lấy được dũng khí ngẩng đầu lên nhìn anh, hai tay ôm lấy cổ Sở Chiêu Dương, giống như chỉ sợ bị anh vứt bỏ. Giống như chú hươu nhỏ bị dọa cho sợ hãi, không cảm giác được sự an toàn.
Sở Chiêu Dương ôm chặt lấy cô, bờ vai vững chắc như đá, như sắt.
Cứng rắn nhưng lại khiến Cố Niệm thấy rất yên tâm dựa vào.
“Trước tiên, chẳng phải em... em chỉ là nghĩ như vậy thôi sao?” Cố Niệm nhỏ giọng nói, rất không có sức mạnh, chỉ cần nghĩ đã thấy chột dạ, sợ Sở Chiêu Dương trách cô.
“Vậy thì sao? Lúc trước em định làm thế nào?” Sở Chiêu Dương nói.
Cố Niệm hơi cong khóe miệng, nói: “Em nghĩ, nếu anh thực sự... thì em cũng sẽ bỏ qua. Có lẽ em vẫn cần chút thời gian...”
Cố Niệm nhỏ giọng nói: “Dù sao thì, em cũng không thể buông tay anh được. Dù thế nào cũng không thể buông tay được, xảy ra chuyện gì cũng không thể buông tay.”
Sở Chiêu Dương bị rung động bởi câu nói của Cố Niệm.
Nhìn người cô gái nhỏ bé ở trong lòng, rõ ràng cô chỉ nhỏ bé gầy gò như vậy, nhưng lại luôn khiến trái tim anh rung động.
“Yên tâm đi, anh sẽ không khiến em phải khó xử đâu.” Sở Chiêu Dương ôm lấy cô, bảo đảm nói.
Cố Niệm vùi mặt trong lòng anh, ngửi mùi hương bạc hà trên người anh, toàn thân thả lỏng.
Tốt quá, không còn gì phải lo lắng nữa rồi.
Anh lúc nào cũng khiến người khác yên tâm như vậy.
Cho dù Mục Kỳ San đã biến thành giống cô y như đúc, nhưng anh chỉ cần vừa liếc nhìn đã có thể nhận ra cô ta.
Tại sao anh ấy... lại tốt như vậy!
Cố Niệm cọ cọ khuôn mặt trong lòng anh, cô ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn anh.
Rõ ràng cô còn chưa nói gì cả, nhưng Sở Chiêu Dương nhìn bộ dạng đó liền cảm thấy dường như cô đang cần nụ hôn của anh. Bởi vì vừa khóc, nên đôi môi cô bị nước mắt nhuộm đỏ hồng, trơn bóng.
Cánh môi phiếm hồng khẽ mở, vừa rồi cô khóc rất dữ, nên bây giờ vẫn còn chút nước mắt đọng lại, bộ dạng đáng thương tội nghiệp. Lại thêm đôi mắt dường như ngập nước, vô cùng hấp dẫn mê người.
Sở Chiêu Dương chầm chậm cúi đầu, để cho cô thời gian từ chối.
Nhưng Cố Niệm không lùi lại, mà vẫn ngẩng đầu nghênh đón anh, đôi mắt mọng nước nhìn anh.
Hơi thở của Sở Chiêu Dương ngày càng nóng bỏng, hơi thở nóng bỏng ấy phả lên đôi môi cô, dường như có thể hong khô cả đôi môi ấy.
Từng chút từng chút một, không có quy luật, không có tiết tấu.
Hơi thở của anh rất hỗn loạn.
Bị thiêu đốt nóng bỏng, bờ môi của Cố Niệm bất giác run rẩy, nhưng khác với sự kháng cự theo bản năng khi nãy, lúc này là bởi vì lo lắng.
Sở Chiêu Dương thử thăm dò, khẽ chạm vào đôi môi cô, Cố Niệm hơi run, nhưng lại chủ động nghênh đón anh.
Biên độ không lớn, chỉ cử động rất khẽ nhưng đã đủ để khiến Sở Chiêu Dương rung động, hai vai anh siết chặt lại, dùng sức hôn cô.
Bởi vì trước đó cảm nhận cô không được ổn lắm nên anh không dám làm gì quá mức, vẫn luôn cẩn thận nín nhịn, giống như đi loanh quanh trên ranh giới, bảo vệ cô, ngắm nhìn cô. Bây giờ, mọi khúc mắc cuối cùng đã được cởi bỏ, không còn gì kiêng kỵ nữa. Tâm trạng bất an và ấm ức vì bị Cố Niệm từ chối khi nãy giờ đây hoàn toàn được đặt trong nụ hôn này.
Mạnh mẽ, hùng hổ.
Lúc này, cho dù Cố Niệm có muốn tránh ra, anh cũng không cho phép nữa.
Hai tay ghì chặt lưng Cố Niệm, dần dần thâm nhập sâu vào. Đồng thời, anh ép về phía trước, ép Cố Niệm lên giường.
Hai tay Cố Niệm vẫn vòng qua cổ anh, đón lấy nụ hôn của anh. Ban đầu thì chỉ nhu thuận nghênh đón, về sau cô dần đáp trả, chủ động hôn lại.
Trong cổ họng Sở Chiêu Dương phát ra âm thanh khe khẽ.
Chỉ một chút nữa thôi, suýt nữa thì anh đã mất cô.
Chỉ nghĩ như vậy, anh đã thấy sợ hãi.
Anh hận không thể nuốt Cố Niệm vào trong bụng mình. Cũng bởi vậy, anh không tự chủ được dùng sức mạnh hơn. Lòng bàn tay nóng bỏng từ bên hông luồn vào trong áo cô, trượt lên bên trên.
May mà anh không hề chạm vào Mục Kỳ San. Nếu không anh không còn mặt mũi nào gặp lại Cố Niệm nữa. Sự nhiệt tình lúc này hoàn toàn là sự phát tiết với Cố Niệm. Đây mới là người phụ nữ của anh, mới thực sự là Cố Niệm.
Vừa nghĩ tới việc suýt chút nữa thì anh đã chạm vào hàng giả, chỉ cần anh bớt cảnh giác một chút nữa thôi thì đã bị mắc lừa rồi, anh liền thấy buồn nôn. Toàn thân đều không còn sức lực, giống như bị vấy bẩn.
Sáng sớm hôm nay, anh còn dắt tay kẻ giả mạo kia. Cho nên, anh cần Cố Niệm khử trùng tiêu độc cho anh. Nghĩ vậy, anh lại không khống chế được nữa, muốn toàn thân Cố Niệm từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, mỗi tấc thịt trên người cô đều khắc dấu ấn của anh.
Từng chiếc cúc áo được cởi ra, bờ môi nóng bỏng cũng vì thế mà in dấu tỉ mỉ trên da thịt cô, để lại một mảng hồng.
“Cậu chủ.” Giọng thím Dư vang lên, cùng với đó là tiếng gõ cửa bên ngoài phòng khách.
Sở Chiêu Dương cứng đờ người, Cố Niệm cũng không khác gì.
Cô bị Sở Chiêu Dương hôn đến rạo rực, lại biết anh không hề chạm vào Mục Kỳ San, chỉ dựa vào mấy câu nói đã nhận ra cô ta là kẻ giả mạo. Trong lòng cô đang tràn đầy sự cảm động, lúc này cô rất muốn ở bên Sở Chiêu Dương thân mật, hợp thành một thể. Lúc này chợt nghe thấy giọng của thím Dư, Cố Niệm cũng thở hổn hển, không thể khống chế được.
Cô nằm trong lòng Sở Chiêu Dương, lồng ngực phập phồng. Gương mặt nhuốm một mảng đỏ ửng mê người. Sở Chiêu Dương bị dáng vẻ này của cô mê hoặc, không muốn để tâm đến gì nữa, từng chút từng chút một cắn lấy bờ môi cô, không tự chủ được xâm nhập vào bên trong.
Nhưng ngoài cửa giọng thím Dư lại một lần nữa vang lên: “Cậu chủ? Cô Cố Niệm?”
Cố Niệm chớp mắt, hít sâu một hơi, cố gắng đè nén lại tình cảm đang cháy rừng rực trong lòng. Hai tay chống lên vòm ngực vững chãi của anh, khẽ đẩy một cái, nhưng trên thực tế không có tác dụng gì.
“Thím Dư gọi kìa.” Cố Niệm thấp giọng nói.
Nhưng Sở Chiêu Dương hoàn toàn không muốn để tâm đến, trong mắt anh bây giờ chỉ có Cố Niệm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]