Chương trước
Chương sau
Thuốc mà bây giờ Sở Thiên nghiên cứu phát minh ra có thể giữ vững vị trí dẫn đầu trên thế giới, công sức lớn nhất là của Thi Hoằng Trạch. Bằng không thì Sở Chiêu Dương cũng sẽ không coi trọng Thi Hoằng Trạch như vậy, dù có phải đưa ra những điều kiện mà người khác không đưa ra được, cũng phải mời Thi Hoằng Trạch về Sở Thiên.

Sở Điềm không muốn Hướng Dư Lan bạ đâu nói đấy, lại làm Thi Hoằng Trạch tức giận bỏ đi. Cô xông đến bên cạnh Hướng Dư Lan, ngăn cản bà nói tiếp, quay đầu lại mới phát hiện Cố Niệm cũng ở đó. Sau khi Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan biết chuyện quay về đã lập tức nói cho cô biết về gia thế của Cố Niệm, yêu cầu cô cách xa Cố Niệm một chút. Mỗi ngày Hướng Dư Lan đều ở nhà chửi rủa Cố Niệm, chửi rủa Cố Lập Thành, chửi rủa Mục Lam Thục. Sau khi Sở Chiêu Dương xảy ra chuyện, Hướng Dư Lan càng chửi rủa độc địa hơn. Nhưng Sở Điềm lại không hề hận Cố Niệm, cảm xúc của cô với Cố Niệm rất mâu thuẫn.

Một mặt, cô biết chuyện này không liên quan đến Cố Niệm. Lúc Sở Chiêu Dương xảy ra chuyện, Cố Niệm vẫn chưa ra đời. Nhưng mặt khác, Cố Lập Thành lại là ba của Cố Niệm, hai người có quan hệ huyết thống, sẽ khiến người ta liên tưởng cùng nhau. Vì vậy Sở Điềm không biết phải đối mặt với Cố Niệm thế nào. Cô cũng không liên lạc với Cố Niệm. Đây là lần đầu tiên cô gặp lại Cố Niệm sau khi Sở Chiêu Dương xảy ra chuyện.

Sở Điềm đang định nói tiếp thì nghe thấy tiếng cười lạnh của Thi Hoằng Trạch: “Tôi đi hay ở, còn không tới phiên hai vị ra lệnh. Lúc trước tôi trực tiếp ký hợp đồng với Sở thiếu, chứ không phải là ký hợp đồng với Sở Thiên. Cho dù là ai tới quản lý bệnh viện Sở Thiên, cũng không thể trực tiếp ra lệnh cho tôi. Người có thể ra lệnh cho tôi chỉ có Sở thiếu mà thôi. Vì vậy, trước khi Sở thiếu tỉnh lại, không ai có thể quyết định tôi có thể ở lại trong đội chữa trị hay không.” Thi Hoằng Trạch lạnh lùng nói: “Bây giờ, tôi lấy thân phận là bác sĩ chính điều trị cho Sở thiếu, mời Cố Niệm vào thăm cậu ấy, có vấn đề gì không?”

Hướng Dư Lan tức giận vô cùng. Thi Hoằng Trạch dám ngang nhiên đối nghịch với bọn họ!

Bệnh viện Sở Thiên là sản nghiệp của Sở gia, Thi Hoằng Trạch làm việc ở bệnh viện của Sở gia, mà Sở gia lại không thể quyết định Thi Hoằng Trạch đi hay ở. Đây là đạo lý gì chứ?

“Chúng tôi lấy thân phận là người nhà của Chiêu Dương, từ chối cho cô ta thăm hỏi.” Sở Gia Hồng sải bước lên trước, trầm giọng nói.

“Ba, mẹ, hãy để Cố Niệm vào thăm đi.” Sở Điềm khuyên nhủ.

Cô nhớ lại lúc ăn tết, Sở Chiêu Dương hình như có tâm sự, không biết lúc đó đã xảy ra vấn đề gì với Cố Niệm. Lúc đó sau khi nghe lời khuyên của cô, Sở Chiêu Dương lập tức đến Ngu Thành, hòa hợp với Cố Niệm. Khi đó, phải chăng anh trai cô đã biết thân thế của Cố Niệm rồi? Nhưng bất kể chuyện đó có đúng hay không, anh trai cô chưa tỉnh lại, cũng chưa trực tiếp từ chối Cố Niệm, bọn họ là người ngoài cuộc thì có tư cách gì chứ? Cô có dự cảm, cho dù Sở Chiêu Dương biết cũng sẽ không trách Cố Niệm, cũng sẽ không chia tay với Cố Niệm.

“Dựa vào cái gì cho cô ta vào thăm?” Hướng Dư Lan gạt tay Sở Điềm ra, chất vấn nói: “Rốt cuộc con đứng về bên nào?”

Thi Hoằng Trạch mím môi, nắm chặt cổ tay Cố Niệm: “Đi theo tôi!”

Ánh mắt Hướng Dư Lan dừng trên tay Thi Hoằng Trạch, đột nhiên bà ta chỉ vào hai người họ, thét lên: “Cố Niệm, cô được lắm! Chiêu Dương vẫn còn hôn mê nằm trên giường bệnh, cô lại quyến rũ người đàn ông khác, lại ở chỗ tôi ra vẻ uất ức, thâm tình gì chứ. Không phải là đã sớm cấu kết với nhau rồi đấy chứ.”

“Mẹ!” Sở Điềm cất cao giọng, kêu lên.

Hướng Dư Lan có biết bản thân mình đang nói gì không?

Nói bậy nói bạ cũng có mức độ thôi chứ!

Thi Hoằng Trạch giận tím mặt: “Sở phu nhân, bà hãy thận trọng lời nói.”

Hướng Dư Lan nói như vậy, không chỉ là đang sỉ nhục Cố Niệm, sỉ nhục anh mà còn đang sỉ nhục Sở Chiêu Dương!

Hướng Dư Lan lại tự cho đó là sự thật, lúc này càng cảm thấy Cố Niệm và Thi Hoằng Trạch cấu kết làm bậy, quan hệ không trong sạch. Thi Hoằng Trạch vì Cố Niệm lại có gan trở mặt với bọn họ, đây là loại quan hệ bình thường có thể làm được sao? Lúc này, bà ta lại nhìn Cố Niệm, càng cảm thấy khinh bỉ, căm thù.

“Ha Ha, hai người đừng ở đây làm bộ nữa!” Hướng Dư Lan căm ghét nhìn Cố Niệm, “Cái thứ không an phận thì đừng đến đây giả mù sa mưa đòi thăm Chiêu Dương.”

“Bà có thể căm ghét thân phận của tôi.” Cố Niệm cả người run rẩy, “Nhưng bà không thể tội danh gì cũng đổ lên đầu tôi. Tôi chưa từng làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với Chiêu Dương.”

“Không có?” Hướng Dư Lan ngẩng đầu cười một tiếng: “Vậy Chiêu Dương làm sao bị thương? Rõ ràng là cô ham sống sợ chết, bỏ mặc thằng bé không lo! Chỉ bằng điểm này, cô còn mặt mũi nói cô chưa từng làm chuyện có lỗi với Chiêu Dương sao?”

Cố Niệm theo phản xạ, giơ tay che trên vết thương. Vết thương này chính là vì cứu anh mà có. Nếu như không phải bị thương mà mất đi ý thức, nếu như bản thân cô có thể làm chủ, cô tuyệt đối sẽ không rời đi. Nhưng Cố Niệm cũng không nói ra, vì nói với Hướng Dư Lan thì có ích gì?

Cố Niệm không nói chuyện, Hướng Dư Lan lại càng cảm thấy mình có lý.

Bà ta nói với vệ sĩ: “Mau lôi cô ta ra ngoài cho tôi, không cần khách sáo. Cố Niệm, tôi cảnh cáo cô, không được phép đến đây nữa! Cô và mẹ cô đã hứa thế nào, đừng nói lời không giữ lấy lời!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.