Chương trước
Chương sau
Đúng vậy, nhất định là như vậy!

Ngôn Sơ Vi càng nói, càng cảm thấy bản thân phân tích rất có lý. Cái này so với việc nói Ngôn Luật là gián điệp còn đáng tin hơn nhiều. Nếu đúng như vậy, Ngôn Sơ Vi cũng không bị cách chức, không bị xem thường.

“Các người nên đi điều tra Cố Niệm!” Ngôn Sơ Vi tự tìm cách giải thoát cho mình, đem tất cả mọi chuyện đổ lên người Cố Niệm. Ai ngờ, Mạc Cảnh Thịnh và cục trưởng Trình lại đồng thời cười nhạo cô.

Ngôn Sơ Vi không hiểu, sao bọn họ lại có phản ứng như thế. Trong đầu Ngôn Sơ Vi đang có đầy nghi vấn thì nghe thấy cục trưởng nói: “Cô không cần lôi Cố Niệm vào việc này. Ai cũng có khả năng, chỉ có cô ấy là không thể.”

“Ai nói chứ, cô ta…”

“Đủ rồi, hôm nay chúng tôi đến tìm cô nói chuyện, không phải để thảo luận về Cố Niệm.” Mạc Cảnh Thịnh lạnh giọng nói, “Nếu chúng ta đã có thể trực tiếp thông báo Ngôn Luật là gián điệp, đương nhiên cũng đã có đầy đủ chứng cứ. Cô không cần đổ hết mọi việc lên đầu Cố Niệm.”

Cục trưởng Trình cũng không còn nhẫn nại với Ngôn Sơ Vi nữa. Trước đây sao ông không phát hiện, nhân phẩm của Ngôn Sơ Vi lại có vấn đề như vậy chứ? Bây giờ nhìn lại, Ngôn Luật làm gián điệp, cũng không phải chuyện khiến người ta kinh ngạc lắm. Nhân phẩm của hai chị em này, đều quá đặc biệt.

“Bây giờ cô trở về thu dọn đồ đạc, ở nhà đợi đi, cấp trên sẽ phái người đến tìm cô hỏi chuyện. Mong cô có thể phối hợp với họ điều tra.” Cục trưởng Trình nói, “Chuyện này, đều do cấp trên quyết định, chúng tôi cũng không thể thay đổi được, tôi cũng chỉ truyền đạt ý của họ đến cô mà thôi. Trong thời gian điều tra, cô không được đi lại khắp nơi, tránh dẫn đến phiền phức và hoài nghi không cần thiết, thêm gánh nặng cho đội điều tra. Đợi điều tra kết thúc, nếu cô thật sự không có vấn đề, sẽ có thể trở lại tiếp tục làm việc.” Cục trưởng Trình chắp tay sau lưng nói.

Ngôn Sơ Vi cắn chặt răng, nghĩ rằng đến lúc đó, ai còn muốn trở về làm việc chứ! Bị đưa đi điều tra, sao còn mặt mũi để tiếp tục gặp người khác. Hơn nữa không biết sẽ bị điều tra trong bao lâu, đợi tới lúc trở về, chức vụ của Ngôn Sơ Vi sớm đã bị thay thế bởi người khác rồi.

Dù sao Ngôn Sơ Vi cũng không thiếu công việc. Công ty của Ngôn gia to như vậy, nếu không làm pháp y thì vẫn có thể vào công ty làm việc. Công việc pháp y rách nát này, Ngôn Sơ Vi không thèm.

“Không cần đâu.” Ngôn Sơ Vi lạnh mặt, “Cũng tránh để các người lo lắng tôi ở cục cảnh sát biết quá nhiều chuyện sẽ tiết lộ ra ngoài, bây giờ tôi sẽ từ chức, các người cũng có thể yên tâm rồi.”

Cục trưởng Trình cười ôn hòa nói: “Tiểu Ngôn, cô đừng quá xúc động!”

“Haha.” Ngôn Sơ Vi cười lạnh một tiếng, “Tôi thật sự không thiếu chút công việc này. Tôi đường đường là đại tiểu thư của công ty bất động sản Cẩm Hoa, cũng chẳng cần ở lại đây nhìn sắc mặt của các người.”

Cục trưởng Trình mỉm cười, cũng không níu kéo thêm nữa. Hiển nhiên những lời vừa rồi, cũng chỉ là chút ý tứ, khách sáo với Ngôn Sơ Vi mà thôi. Ông đủ khôn ngoan để không lộ ra ý tứ của mình trước mặt Ngôn Sơ Vi. Mà Ngôn Sơ Vi lại là người mất nhẫn nại trước.

“Được, vậy tôi cũng không miễn cưỡng cô nữa.” Cục trưởng Trình vẫn cười ôn hòa, biểu cảm chẳng hề thay đổi, thuận thế đồng ý với quyết định của Ngôn Sơ Vi.

Lúc bấy giờ Ngôn Sơ Vi mới nhận ra, sắc mặt trở nên vô cùng kém, rời khỏi văn phòng.

Đợi Ngôn Sơ Vi đi khỏi, Cục trưởng Trình mới thở dài, sắc mặt lộ ra chút ưu tư: “Cố tiên sinh vẫn chưa tỉnh à?”

Mạc Cảnh Thịnh lắc đầu.

Cục trưởng Trình lại thở dài: “Ngày nào ông ấy còn chưa tỉnh là ngày đấy không thể trả lại sự trong sạch cho Cố Niệm. Nếu bây giờ để lộ chuyện đó thì chỉ mang đến nguy hiểm cho Cố Niệm thôi.”

“Ông ấy sẽ tỉnh thôi.” Mạc Cảnh Thịnh nói chắc chắn, củng cố thêm lòng tin ở cục trưởng.

Cục trưởng Trình gật đầu: “Ừm, ông ấy nhất định sẽ tỉnh lại! Người tốt, sẽ được đền đáp!”

***

Ngôn Sơ Vi tức giận trở về phong thu dọn đồ đạc, rời khỏi cục cảnh sát. Ngôn Sơ Vi vốn định về nhà, nhưng lúc khởi động xe, lại thay đổi chủ ý, quyết định đến công ty bất động sản Cẩm Hoa một chuyến, đem chuyện cô từ chức nói cho Ngôn Minh Bá biết, cũng để ông sắp xếp một chức vị cho cô ở công ty. Chuyện ở công ty có thể giải quyết ổn thỏa, Ngôn Sơ Vi dự định sẽ trở về cục cảnh sát một chuyến, để cho bọn họ thấy cô vẫn sống rất tốt.

Nhưng lúc xe của Ngôn Sơ Vi sắp đến gần công ty bất động sản Cẩm Hoa, lại phát hiện trước cửa công ty đứng đầy người. Ở phía ngoài cùng là những người dân bình thường, ai cũng cầm biểu ngữ, hò hét rất lớn:

“Gian thương biến đi”

“Phản đồ ghê tởm”

“Chống lại Cẩm Hoa”...

Còn đứng ở phía trong là rất nhiều phóng viên. Họ cầm máy quay, máy ảnh, micro… Có ký giả trực tiếp phát sóng tình hình hiện tại, còn tiến hành phỏng vấn ngắn nữa.

Ngôn Sơ Vi lén lút hạ cửa sổ xe xuống, nghe thấy tiếng kháng nghị của dân chúng. Thì ra bên phía cảnh sát đã công bố thân phận gián điệp của Ngôn Luật lên truyền hình cả nước. Trên tin tức còn nói rõ tổ chức R là một tổ chức từng hãm hại Sở Chiêu Dương, vô cùng tà ác tàn khốc như thế nào. Đối với mọi người, cái tên Sở Chiêu Dương này chẳng hề xa lạ. Dược phẩm mà Sở Thiên nghiên cứu, bọn họ đều biết, hơn nữa, hiệu quả còn đặc biệt tốt.

Đặc biệt bây giờ có rất nhiều những công ty vô lương tâm, sản xuất thuốc có thành phần giả. Mọi người sử dụng những thuốc đó, bệnh không những không khỏi mà ngược lại còn đưa vào cơ thể thêm nhiều độc tố.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.