Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy ba tới, trong lòng cậu nhẹ nhõm thở phào một hơi. Ba cao lớn như vậy, dù có đánh nhau, chắc cũng sẽ không thua đâu ha!

Nhưng vẻ mặt cậu vẫn như thể đang tức giận, không muốn nói chuyện với ba. Khuôn mặt nhỏ nhắn liền quay đi chỗ khác nhìn.

Sở Chiêu Dương xùy nhẹ một tiếng, bây giờ tạm thời không để ý đến cậu nhóc này. Sau đó ánh mắt anh dừng lại trên người Trì Dĩ Hằng đang đứng sau Cố Niệm.

Trì Dĩ Hằng cũng đã dừng lại, vẻ mặt không cam lòng nhìn Sở Chiêu Dương.

Sở Chiêu Dương đột nhiên lướt qua người Cố Niệm đi đến trước mặt Trì Dĩ Hằng. Cố Niệm lo lắng định đuổi theo, nhưng cô còn đang bế Bánh Gạo Nhỏ, không tiện đi tới, chỉ đành đứng đó nhìn, lo lắng gọi tên anh: “Chiêu Dương…”

Sở Chiêu Dương không lên tiếng, anh bước đến, vung tay đấm lên mặt Trì Dĩ Hằng. Trì Dĩ Hằng không đề phòng, bị đánh vào giữa mặt.

Nhưng ngay sau đó, anh ta đã bắt đầu đánh trả. Dù sao cũng tốt nghiệp trường cảnh sát, thân thủ Trì Dĩ Hằng cũng rất khá, nếu không trước đây khi ở trong căn ngõ nhỏ đó cũng không đánh lại được mấy gã côn đồ vây đánh Cố Niệm. Trì Dĩ Hằng xưa nay vẫn tự tin về thân thủ của mình, trước đây khi anh ta đánh đám côn đồ, cứu Cố Niệm còn chưa dùng hết sức lực. Lúc đó anh ta có ý che giấu bản thân, bây giờ cũng giống như vậy. Nhưng điều khiến Trì Dĩ Hằng kinh ngạc là thân thủ của Sở Chiêu Dương lại tốt như vậy.

Trì Dĩ Hằng cố ý che giấu thực lực của mình, kết quả lại bị Sở Chiêu Dương đánh cho mấy cái, khiến Trì Dĩ Hằng không thể không nghiêm túc đánh đấm, cũng không dám che giấu bản thân nữa.

Cố Niệm cũng ngẩn người, ngạc nhiên nhìn Sở Chiêu Dương. Chút võ vẽ của cô so với Sở Chiêu Dương mà nói chẳng là gì cả.

Thế nhưng ít nhất cô cũng có thể phán đoán ra được từng chiêu thức của Sở Chiêu Dương tung ra tuyệt diệu đến đâu, có thể làm được như vậy lợi hại ra sao.

Thân thủ của Trì Dĩ Hằng cũng khiến cô kinh ngạc. Hóa ra trước đây anh ta vẫn luôn che giấu cô.

Cậu nhóc được Cố Niệm ôm vào lòng há hốc mồm ra nhìn, đôi mắt to sáng bừng lên.

Thật không ngờ... thật không ngờ ba cậu lại giỏi đến thế nha! Thật là lợi hại! Trước đây cậu mới chỉ được xem trong phim truyền hình, không ngờ ngoài đời thực sự có thể đạt được trình độ này!

Nghe thấy tiếng động, nhân viên phục vụ vội vã chạy tới. Thế nhưng họ cũng không dám lại gần, sợ rằng không thể ngăn cản được, ngược lại chính mình cũng bị thương.

Dần dần Sở Chiêu Dương chiếm được thế thượng phong, một cước đá vào đầu gối Trì Dĩ Hằng, nhân lúc đầu gối Trì Dĩ Hằng còn đang tê dại, động tác nhất thời chậm chạp hơn, Sở Chiêu Dương liền dùng lực đá mạnh một cái vào xương sườn anh ta. Trì Dĩ Hằng chỉ có thể khom lưng bảo vệ, Sở Chiêu Dương lại nhân cơ hội đạp liền mấy quyền vào bụng Trì Dĩ Hằng, rồi xoay chân đá vào đầu gối anh ta. Trì Dĩ Hằng khuỵu chân xuống, Sở Chiêu Dương liền khóa chặt anh ta dưới đất, khiến anh ta không nhúc nhích được.

“Là đàn ông thì đừng có bám lấy người phụ nữ không thích mình. Bị người mình yêu khinh bỉ, thích lắm hay sao?” Sở Chiêu Dương trầm giọng

Trì Dĩ Hằng bị đánh liên tiếp, liền ho khan mấy cái, anh ta dùng sức cố gắng thoát khỏi nhưng đã bị Sở Chiêu Dương ghì chặt lấy. Thấy Cố Niệm đang nhìn, Trì Dĩ Hằng cảm thấy cực kỳ mất mặt, mặt đã đỏ bừng lên.

Sở Chiêu Dương vô cùng phẫn nộ. Người đàn ông ở trước mặt đã lừa vợ con anh đi mất, hại gia đình họ bỏ phí mất ba năm trời. Đâu phải chỉ mấy nắm đấm là có thể ngơi được cơn giận! Món nợ giữa họ còn chưa tính xong!

Đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Sở Chiêu Dương, Trì Dĩ Hằng thấy vô cùng nhục nhã. Khóe miệng và khóe mắt Trì Dĩ Hằng đều truyền đến cơn đau rát, có lẽ trên mặt đã bị thương không nhẹ.

Cố Niệm đã là của hắn ta rồi, bây giờ hắn ta lại còn khiến mình phải mất mặt trước mặt cô ấy. Trì Dĩ Hằng thực sự không hiểu rốt cuộc tại sao mình lại thua người đàn ông này!

Sở Chiêu Dương cũng không muốn dây dưa quá lâu với Trì Dĩ Hằng, buông ra rồi đứng lên.

Thấy hai người không đánh nữa, nhân viên phục vụ lúc này mới tiến lại gần, nhanh chóng đỡ Trì Dĩ Hằng dậy, giọng ngập ngừng: “Anh ơi, có cần báo cảnh sát không?”

Sở Chiêu Dương không hề quan tâm đến, chân mày cũng không hề nhíu lấy một cái, lấy ra một tấm danh thiếp trong túi quần, ném cho Trì Dĩ Hằng: “Muốn báo cảnh sát, muốn bồi thường thì liên hệ với trợ lý của tôi.”

Nói xong liền dẫn Cố Niệm và Bánh Gạo Nhỏ rời đi.

Nhân viên phục vụ định ngăn lại, nhưng nghĩ Sở Chiêu Dương cũng đã để lại danh thiếp rồi. Cho dù Trì Dĩ Hằng có muốn báo cảnh sát thật đi chăng nữa thì cũng không sợ không tìm được người, nên không ngăn cản nữa. Hơn nữa, bọn họ còn tiếp tục ở đây ăn cơm, nên cũng không có gì phải lo cả.

Trì Dĩ Hằng được đỡ dậy, trong tay cầm danh thiếp của Sở Chiêu Dương, cúi đầu nhìn, liền vò tờ danh thiếp thành một nắm. Xương sườn bị Sở Chiêu Dương đạp như vậy, đau như thể gãy nứt. Trì Dĩ Hằng đau đớn ho khan mấy tiếng, anh ta đẩy tay người phục vụ ra, từ chối không cần đỡ: “Không cần.”

“Không cần báo cảnh sát sao? Chỉ vậy là thôi sao?” Người phục vụ kinh ngạc hỏi, vị khách này bị thương không hề nhẹ mà.

“Không cần.” Trì Dĩ Hằng có chút mất kiên nhẫn nói.

Người phục vụ thầm bĩu môi, có lòng tốt còn bị chê nữa! Nếu không phải là họ đánh nhau trong lúc dùng bữa ở đây, sợ người này tìm quản lý gây rắc rối thì anh ta cũng không nhiều lời đến thế.

Quản lý khách sạn cũng chạy tới, nghe Trì Dĩ Hằng nói vậy, lại hỏi: “Anh này, tôi sai người đưa anh đi bệnh viện được không?”

Anh ta thấy Trì Dĩ Hằng đã đánh rất nghiêm trọng.

Trì Dĩ Hằng thấy phiền phức, nhíu chặt chân mày, mất kiên nhẫn hét lên: “Đã bảo không cần rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.