Chương trước
Chương sau
“Có chuyện gì không?” Cố Lập Thành ôn hòa hỏi.

“Vâng, chỉ là… Thứ bảy tuần này là sinh nhật mẹ cháu.” Giọng của Dương Thụy Tuyết dịu dàng, nghe có vẻ rất vô hại, “Chỉ có hai mẹ con cháu, có chút quạnh quẽ, cháu muốn mời chú và dì, còn có chị Cố cùng đến náo nhiệt một bữa.”

“À.” Cố Lập Thành dừng lại một chút, “Thứ bảy tuần này chú phải tăng ca, không thể sang đó được, hai mẹ con cháu chúc mừng với nhau nhé. Quà sinh nhật chú sẽ gửi sang.”

“Không phải, không phải.” Dương Thụy Tuyết vội vã nói, “Cháu không phải gọi đến để đòi quà sinh nhật của chú đâu ạ.”

“Chú biết.” Cố Lập Thành mặt không biểu cảm nhưng giọng nói lại giống như đang cười, “Dạo này chú bận quá nên quên mất, cũng may có cháu nhắc nhở. Quà nhất định phải có, cháu đừng ngại, chú vốn không cảm thấy cháu gọi đến đòi quà. Chú thật sự có việc bận, không thể đến được.”

“Chú bận bao lâu? Tối có được không?” Dương Thụy Tuyết vẫn không từ bỏ, giống như không hiểu Cố Lập Thành đang từ chối.

Cố Lập Thành mím chặt môi, trong đôi mắt trước nay không hề để lộ cảm xúc thoáng chút lãnh đạm.

“Tối đến chú phải về nhà với dì và Cố Niệm, không đi được.”

“Dì và chị Cố cũng có thể đến cùng mà.” Dương Thụy Tuyết vội vã nói, “Buổi tối chúng ta cùng nhau chúc mừng.”

“Thụy Tuyết!” Ngữ khí của Cố Lập Thành đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Trước đây chú chưa từng cùng hai mẹ con cháu đón sinh nhật. Mỗi năm cũng chỉ gửi quà đến thay cho tấm lòng của chú. Năm nay cũng không ngoại lệ, cháu và mẹ cháu chúc mừng với nhau là được.”

“Chú——” Dương Thụy Tuyết vội gọi.

“Người nhà còn đang đợi chú ăn cơm, quyết định như vậy nhé.” Cố Lập Thành nói xong liền cúp máy.

Mục Lam Thục lạnh lùng nhìn sang: “Những năm trước thật sự không cùng họ đón sinh nhật?”

“Không có!” Cố Lập Thành vội lắc đầu, “Thật sự không có!”

Mục Lam Thục lúc này mới chịu buông tha cho ông.

***

Ngày thứ bảy, Cố Lập Thành đến Cục cảnh sát. Sở Chiêu Dương cũng có việc phải đến công ty, buổi tối mới đến Cố gia. Cố Niệm không phải đi làm nên dẫn con trai đến công viên giải trí. Mục Lam Thục tuổi tác đã cao nên không đi cùng.

Cậu nhóc vô cùng hưng phấn, hí hửng nói nhất định phải ngồi tàu lượn siêu tốc, phải ngồi thuyền hải tặc. Kết quả vì chiều cao không đủ, cả hai đều không được đi.

Cậu nhóc vô cùng thất vọng trề môi, Cố Niệm bậc cười, nhéo nhéo cái miệng nhỏ đang trề ra của cậu: “Được rồi, đừng đau lòng nữa, con lớn nhanh lên chút là sẽ được chơi thôi. Đến lúc đó mẹ sẽ lại đưa con đến chơi nha.”

“Vậy còn phải đợi bao lâu.” Cậu nhóc sốt ruột.

“Ừm...” Cố Niệm ra vẻ suy nghĩ, “Con trở về ăn thật nhiều rau xanh, không được kén ăn, uống thêm nhiều sữa bò, bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, sẽ có thể lớn nhanh thôi.”

Cậu nhóc có chút hoài nghi: “Thật sao?”

“Thật chứ.” Cố Niệm nhéo chóp mũi nho nhỏ của cậu, “Sao mẹ có thể gạt con chứ.”

Cậu nhóc xòe bàn tay ra đếm, xem còn bao lâu cậu mới có thể lớn lên, kết quả tính nửa ngày cũng không tính xong.

“Đi thôi, nghe nói ở đây có tiết mục biểu diễn 5D rất hay.” Cố Niệm dắt tay cậu nhóc, “Chúng ta đi xem thử đi, con đem mấy trò chơi hôm nay chưa chơi được ghi lại hết, đợi con đủ lớn, chúng ta sẽ lập tức quay lại đây.”

Cậu nhóc đột nhiên cảm thấy có mục tiêu mới, liền vui vẻ lại.

Đang chuẩn bị đi xếp hàng, đối diện có ba cô gái tuổi tác trạc tuổi Cố Niệm bước đến. Họ nhìn Cố Niệm, giống như đang nghiên cứu khuôn mặt của cô. Cố Niệm cảm thấy kỳ quái nên cũng nhìn lại họ vài lần, có cảm giác hơi quen mặt.

“Cậu là… Cố Niệm phải không?” Đối phương chần chừ hỏi.

Cố Niệm kinh nhạc, sau khi đối phương xác nhận, liền lập tức cười nói: “Mình là Cổ Tuệ Tiệp.”

Cố Niệm liền lập tức nhớ ra.

“Chúng ta đã nhiều năm rồi không gặp. Sau đợt tốt nghiệp phổ thông còn thường đi họp lớp, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, ai nấy cũng bận công việc, cũng ít khi liên lạc với nhau.” Cổ Tuệ Tiệp tiếc nuối nói, “Bọn mình mỗi năm đều tụ họp, nhưng mỗi năm cậu đều phải về quê, mãi không đến tụ họp được.”

Cố Niệm nghe Cổ Tuệ Tiệp nói, cũng đã nhận ra hai cô gái bên cạnh cô ấy, cũng là bạn học phổ thông của cô, nhưng tên gì thì nhất thời cô chưa nhớ ra.

Cổ Tuệ Tiệp liền nói: “Cậu còn nhận ra không? Đây là La Mạn Mạn, đây là Phạm Di Tịnh.”

“Đúng thật đã không nhận ra, các cậu thay đổi nhiều quá.” Cố Niệm cười nói.

“A, chúng ta kết bạn trên wechat đi, khó khăn lắm mới gặp nhau.” Cổ Tuệ Tiệp lấy điện thoại ra, liền để Cố Niệm quét QR, “Đúng lúc sắp tới bọn mình định sẽ tụ họp, cậu cũng đến nhé. Tết chắc chắn không mời được cậu rồi.”

“Ừm, đến lúc đó để mình xem lại.” Cố Niệm cười nói.

Tính cách của cô vốn dĩ có chút lạnh lùng, thường không thích tham gia những cuộc hội họp đó. Sau khi tốt nghiệp, cô cũng ít liên hệ với các bạn học cũ, không giống như Cổ Tuệ Tiệp, đến giờ vẫn có thể chơi chung với bạn học cũ. Bây giờ mọi người cũng không còn thân thiết nữa, Cố Niệm đối với những cuộc hội họp này không có hứng thú lắm.

Cổ Tuệ Tiệp gật đầu: “Được, vậy đến lúc đó mình sẽ lại tìm cậu, cậu nhất định phải tới đó, hiếm khi mới được một lần mà.”

Lúc này, Phạm Di Tịnh liền chú ý đến cậu nhóc mà Cố Niệm đang dắt tay: “Đây là con trai cậu à?”

“Ừm, đúng vậy.” Cố Niệm nhìn cậu nhóc đang cười đến híp cả mắt, “Thằng bé tên là Sở Cẩn Du.”

“Cậu nhóc đáng yêu quá.” Phạm Di Tịnh khen ngợi, “Không ngờ cậu kết hôn sớm như vậy, bạn học e rằng không ai kết hôn sớm như cậu đâu.”

Cố Niệm cười cười, không nói gì.

“Cô ấy vẫn chưa kết hôn đâu.” Bên cạnh một giọng nói đột nhiên cắt ngang.

Cố Niệm nhíu mày nhìn sang, hóa ra là Ôn Tịnh Nhã, còn người đứng kế bên lại là Dương Thụy Tuyết.

Thật không ngờ, hai người họ lại quen biết nhau.

Cố Niệm rất kinh ngạc, Dương Thụy Tuyết sao có thể quen với Ôn Tịnh Nhã chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.