Chương trước
Chương sau
“Nếu như không có cậu mày, mày đã sớm lưu lạc đầu đường xó chợ rồi!” Lưu Ngọc Cần nói giọng đầy chua ngoa, trong lòng tràn đầy tức giận. “Không ngờ ông ấy lại đón về nhà một kẻ vong ân bội nghĩa.”

Trình Dĩ An trước giờ vẫn biết Lưu Ngọc Cần vô liêm sỉ, nhưng cô vẫn rất tức giận: “Thực sự muốn tôi nói sao? Những năm qua, tôi không bắt các người tiêu tốn một đồng tiền nào cho tôi. Toàn bộ chi phí sinh hoạt, học tập của tôi đều lấy từ tài sản của ba mẹ tôi. Các người giữ tiền của ba mẹ tôi, bây giờ còn nói với tôi là tôi nợ các người ư? Các người cho tôi một cái mái nhà để che đầu thì tôi phải vì các người mà bán thân, lên giường với mấy lão già sao? Hạ Thanh Thanh còn được các người nuôi từ nhỏ đến lớn, tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền đấy! Sao các người không bán cô ta đi?”

“Bốp!”

Lưu Ngọc Cần giơ tay lên, tát bốp một cái vào mặt Trình Dĩ An.

Trình Dĩ An đang đứng trên bậc thềm, vốn đã không đứng vững, lập tức ngã xuống, đập đầu vào bậc tam cấp. Hai tay cô theo bản năng nhanh chóng chống đỡ trên mặt đất, bị đá vụn trên nền xi mắng cứng rắn làm trầy da. Ngay cả đến áo len cũng bị rách, những viên đá nhỏ khiến da cô trầy xước chảy máu, còn hằn thành những cái lỗ nhỏ chi chít thâm tím.

Lưu Ngọc Cần không chút áy náy, cũng không có ý muốn đi lên đỡ cô. Cô giúp việc trong nhà muốn ra đỡ Trình Dĩ An cũng bị bà ta chặn lại: “Không được đỡ nó, để nó nhận được bài học!”

Cô giúp việc chỉ đành đứng lại, không dám tiến lên phía trước nữa.

“Mày có tư cách gì mà so sánh với Thanh Thanh?” Lưu Ngọc Cần khinh thường nói, “Chúng tao là ba mẹ của con bé, mày có sao?”

Trình Dĩ An bị ngã trên mặt đất, đau đớn như thế mà cô cũng không khóc. Nhưng nghe thấy câu nói này của Lưu Ngọc Cần, cô không nhịn được rơi nước mắt. Đúng thế, đã từng có lúc khi chỉ có một mình, cô vô số lần nghĩ rằng, nếu như ba mẹ cô còn sống thì tốt biết bao.

Cho đến tận bây giờ, Trình Dĩ An vẫn không hiểu được.

Hạ Kính Bắc là cậu ruột của cô, sao lại có thể đẩy cô vào chỗ chết chứ?

Trải qua nhiều năm như vậy, cô đã hiểu, có lẽ cậu cô không hề có tình cảm gì với cô.

Nhưng cô vẫn cho rằng, cho dù như vậy, bọn họ dù sao vẫn có quan hệ huyết thống.

Không thích cô nhưng cũng không đến mức hại cô!

Nhưng chuyện hôm nay đã cho cô biết, cô sai rồi.

Hạ Kính Bắc đâu chỉ là không thích cô, rõ ràng là không coi cô là con người mà! Ông ta coi cô như là một món đồ không có tình cảm, có thể cho đi bất cứ lúc nào.

Trình Dĩ An lau nước mắt trên mặt. Lúc cô đứng lên trông vô cùng nhếch nhác. Ánh mắt cô nhìn Lưu Ngọc Cần không có một chút tình cảm nào, cô đã không còn coi bọn họ là người thân nữa rồi.

Lưu Ngọc Cần nhìn vào ánh mắt của cô, bà ta lại càng tức giận. Lúc trước mặc dù Trình Dĩ An đối với bọn họ lạnh nhạt nhưng ít nhiều vẫn còn có thể nhìn ra được chút tình cảm trên người cô. Nhưng bây giờ một chút tình cảm cũng không có.

Hừ, quả nhiên là một kẻ vô ơn!

“Bây giờ mày hãy cút ra khỏi nhà chúng tao, chúng tao coi như đã uổng công nuôi một kẻ vô ơn như mày!” Lưu Ngọc Cần đạp hành lý lúc trước bị ném ở cửa nhà xuống dưới bậc thềm. Một chiếc vali đập mạnh vào đầu gối Trình Dĩ An nhưng cô vẫn nhẫn nhịn không kêu ca. Hai chiếc vali còn lại bị đá đến bên chân cô.

“Tao nói cho mày biết, chìa khóa trong nhà đều bị tao đổi hết rồi, dù mày có khóc lóc van xin muốn quay về cũng vô dụng. Không ai cho mày vào đâu.” Lưu Ngọc Cần đứng trên bậc thềm, từ trên cao nhìn xuống kiêu căng nói với Trình Dĩ An.

Trình Dĩ An không nói tiếng nào nâng vali đang nằm chổng ngược bên chân cô lên, kéo tay kéo vali ra, nắm chặt trong tay. Sau đó, cô chỉnh lại đầu tóc cho gọn gàng, cẩn thận dùng chỗ không bị bẩn trên tay cố gắng hết sức có thể lau sạch vết bẩn và vết máu trên mặt. Trong người cô không mang theo gương, mặc dù trên mặt vẫn còn có chỗ chưa lau sạch, nhưng cũng đã khá hơn trước rất nhiều. Sau đó, cô ngẩng đầu, ưỡn ngực, kiêu ngạo đứng ở đó, không còn thấy chút nhếch nhác, chán nản nào nữa.

“Năm nay tôi 19 tuổi rồi.” Trình Dĩ An nói, “Lúc tôi 18 tuổi, các người nên trao trả lại tài sản của ba mẹ tôi cho tôi mới phải.”

Ngoài tài sản như nhà cửa, tiền tiết kiệm ba mẹ cô để lại, còn tất cả ghi chép về công việc của họ, nhật ký gia đình, còn có những đồ vật kỉ niệm mà họ đã mua theo sở thích của ba người trong nhà. Những thứ đó, mới là thứ mà cô muốn có nhất. Cô muốn giữ lại những ký ức từng thuộc về gia đình cô, muốn lưu giữ ghi chép và tâm huyết của ba mẹ. Nhưng ngay cả những thứ này cũng đã bị Hạ Kính Bắc lấy đi, không hề có ý trả lại cho cô.

Thần sắc trong mắt Lưu Ngọc Cần đột nhiên biến đổi, lập tức nói: “Những năm qua đã sớm tiêu hết để nuôi mày rồi! Mày cho rắng ba mẹ mày có thể để lại bao nhiêu tiền? Bọn họ chẳng qua chỉ làm khảo cổ, nghe thì cao quý, nhưng thực tế thì kiếm chẳng được bao nhiêu tiền, mày còn trông chờ còn dư lại sao?”

“Ít nhất còn có nhà cửa.” Trình Dĩ An lạnh lùng nói, đó là nơi mà gia đình cô từng sống, mỗi một góc nhà đều có hồi ức của họ. Nơi đó có thể khiến cô nhớ rằng, khi ba mẹ cô còn sống đã yêu thương cô thế nào. Có lẽ về kinh tế đúng là không bằng người làm ăn như Hạ Kính Bắc, nhưng bọn họ vẫn yêu thương chiều chuộng cô như một nàng công chúa. Mỗi ngóc ngách trong nhà đều có chứa tình yêu của họ dành cho cô.

Cô muốn ở lại nơi ba mẹ cô từng sống.

“Những thứ đó cũng là ba mẹ tôi để lại cho tôi, các người không có quyền chiếm làm của riêng.”

Lưu Ngọc Cần đương nhiên không muốn trả lại những thứ đó cho Trình Dĩ An.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.