Chương trước
Chương sau
Trình Quế Tú khóc lóc ngẩng đầu nhìn về phía tầng lầu của Cố gia. Nơi đó có ánh đèn sáng hắt ra, nhìn có vẻ rất ấm áp. Bây giờ trong ngôi nhà đó nhất đình đang tràn đầy tiếng cười nói.

Còn bà, chồng không còn nữa, nay con gái cũng ở trong tù. Chỉ còn lại một mình bà, cô đơn quạnh quẽ, không ai bầu bạn, mất hết tất cả. Trình Quế Tú gục vai xuống, không nói một lời bước đi.

***

Thành phố B, trong một biệt thự ở ngoại ô.

Ngôn Sơ Vi đang đọc tin tức trên mạng về Ôn Tịnh Nhã và Dương Thụy Tuyết, tức giận hất tung con chuột sang một bên: “Hai đứa ngu ngốc! Chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong!”

Cô đóng phần tin tức lại, nhấp vào một folder khác trên máy tính.

Bên trong là mấy chục tấm ảnh.

Ngôn Sơ Vi ngẫu nhiên mở ra một bức, bên trong rõ ràng là hình ảnh Cố Niệm và Chu Tự Chương trong phòng nghỉ ngơi. Cách tấm cửa sổ của căn phòng, hình ảnh vốn không rõ nét lắm, còn có thể nhìn thấy cả bụi trên khung cửa sổ. Có lúc hình ảnh hai người còn bị thanh chắn cửa sổ che khuất. Nhưng cũng đủ để nhìn ra, hai người bên trong đang ở rất gần nhau. Còn có một tấm là cảnh Chu Tự Chương ôm Cố Niệm. Lúc đó, đúng lúc Cố Niệm muốn đập đầu vào tường, Chu Tự Chương muốn ngăn lại, kéo cô về sau. Hai người vốn không thật sự ôm nhau, nhưng từ góc độ của người chụp, hai người nhìn giống như đang ôm nhau vậy.

Ngôn Sơ Vi lạnh lùng nhếch môi. Cố Niệm, còn có kịch hay đang đợi cô đó!

***

Tối nay Sở Chiêu Dương vốn không định trở về Lan Viên mà muốn ở lại Cố gia. Anh lo lắng Cố Niệm trải qua chuyện ban ngày, tối đến không ngủ được nên muốn ở lại đây. Trong nhà cũng không có phòng dư, Sở Chiêu Dương đương nhiên ở chung phòng với Cố Niệm rồi.

Cố Lập Thành vốn muốn đẩy anh qua ngủ chung với cậu nhóc, nhưng dù gì cũng còn có mẹ vợ đại nhân là Mục Lam Thục một lòng hướng về anh. Bà bảo ông đừng gây chuyện nữa, con trai hai đứa cũng đã lớn như vậy rồi, còn câu nệ gì nữa chứ.

Cố Lập Thành nhìn Sở Chiêu Dương nghênh ngang trước mặt ông, vào phòng của Cố Niệm, trong lòng thật sự vô cùng buồn bực. Lập tức dùng ánh mắt như chịu ủy khuất, ưu tư nhìn sang Mục Lam Thục. Có con rể rồi, hình như cả vợ cũng không còn là của mình nữa. Bà chỉ là mẹ vợ tốt của Sở Chiêu Dương mà thôi!

Mục Lam Thục rùng mình, kéo Cố Lập Thành về phòng ngủ, còn nhắc đi nhắc lại: “Ông chừng này tuổi đầu rồi mà còn thế, thật là.”

Sở Chiêu Dương cùng Cố Niệm trở về phòng, Cố Niệm lấy đồ ngủ chuẩn bị đi tắm rửa.

Sở Chiêu Dương nhìn thấy, liền hỏi một câu: “Có cần anh vào trong với em không?”

“...” Cố Niệm ôm bộ đồ ngủ, cạn lời, “Tự em tắm là được rồi.”

Anh chàng này, nhìn xem, sao lại mang lòng Tư Mã Chiêu thế chứ. Anh lấy lý do sợ cô sợ làm cái cớ, thật ra là muốn nhân cơ hội này để ở lại.

“Anh sợ một mình em sẽ sợ.” Sở Chiêu Dương bước đến, nhốt cô vào giữa anh và tủ quần áo.

Nơi ánh mắt cô nhìn vào chính là bờ ngực rắn chắc phảng phất hương bạc hà của anh.

“Em giờ đâu có gặp nguy hiểm, sẽ không sợ đâu.” Cố Niệm muốn thoát khỏi lồng ngực anh.

Không biết sao anh lại giữ cô chặt như vậy, hai bên đều bị cánh tay của anh khóa lại, cô không đi đâu được cả.

“Anh mau tránh ra, em còn phải đi tắm nữa, nghỉ ngơi sớm, em mệt sắp chết rồi đây.” Cố Niệm giục anh.

Lúc này, điện thoại của Sở Chiêu Dương reo lên.

Cố Niệm thở phào nhẹ nhõm, vội vã chọc chọc vào bờ ngực rắn chắc của anh: “Mau nghe điện thoại.”

Sở Chiêu Dương nhìn cô bằng ánh mắt “Tạm tha cho em”, rồi lui về sau hai bước, lấy điện thoại ra nghe.

Cố Niệm vội vã ôm quần áo chạy vào nhà tắm.

Cô thoải mái ngâm nước nóng một lúc, cơ thể thả lỏng hơn nhiều, lúc ra ngoài, Sở Chiêu Dương đã thay xong đồ ngủ.

“Anh đi tắm đi.” Cố Niệm vừa lau mái tóc đã khô một nửa của mình vừa bước đến.

Sở Chiêu Dương không đi ngay mà kéo cô đến bên giường ngồi xuống.

“Vừa rồi người của tộc bộ gọi đến, nói Trình Quế Tú có đến.” Sở Chiêu Dương nói.

Cố Niệm lập tức cười lạnh một tiếng: “Không cần nói, chắc chắn là đến cầu xin cho Dương Thụy Tuyết.”

“Ừm.” Sở Chiêu Dương gật đầu, “Thế nên trước đó anh đã cho người của tộc bộ canh chừng bên ngoài, nếu Trình Quế Tú đến thì ngăn bà ta lại, không được cho bà đến đến làm phiền.”

Sở Chiêu Dương giơ tay vê vê một lọn tóc còn hơi ướt của cô, “Anh tự mình quyết định, cũng không thương lượng với em.”

Vốn dĩ hôm nay cô cũng đã rất mệt rồi, dù cho anh nói gì chắc cô cũng không có tinh thần để nghe.

Bây giờ tắm rửa xong, mới đỡ hơn một chút.

“Không đâu, anh làm tốt lắm.” Cố Niệm ôm lấy vai anh, duỗi người ra, nghiêng người hôn lên môi anh một cái, “Thưởng cho anh.”

Cố Niệm ngồi trở lại, cười tủm tỉm nói: “Chuyện gì anh cũng nghĩ cho em, trước đó em rất mệt, không nghĩ đến chuyện này, anh chuẩn bị trước mọi việc, suy nghĩ chu đáo như vậy, tốt biết mấy. Có anh ở đây, em có thể không cần lo gì cả, không cần lo lắng cho mọi việc của mình. Vì em biết có anh ở bên, anh có thể lo hết cho em, tất cả đều làm rất tốt. Bất luận anh làm gì cũng đều vì tốt cho em.” Cố Niệm cười càng lúc càng ngọt ngào, lay động trái tim của Sở Chiêu Dương, “Chiêu Dương, có anh bên cạnh thật tốt.”

Sở Chiêu Dương không kìm được cúi người đến gần cô, hôn nhẹ lên môi cô, dần dần tiến sâu thêm.

“Ưm... ” Cố Niệm thở dốc đẩy anh ra, “Đi tắm đi, rồi đi ngủ.”

Sở Chiêu Dương khàn khàn nói, “Biết em mệt rồi, vốn không định làm gì em.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.