Chương trước
Chương sau
“Mẹ biết, mẹ biết.” Cố Niệm vừa khóc vừa nói, “Bánh Gạo Nhỏ đừng sợ, ba mẹ sẽ nhanh chóng đến đón con.”

“Huhuhu, con không sợ, ba mẹ đừng đến! Bọn họ là người xấu, bọn họ muốn…”

Lời chưa nói xong thì đã bị một tiếng “bốp” cắt ngang.

Bánh Gạo Nhỏ bị Ngôn Sơ Vi đánh ngã xuống đất.

“Đừng nói nhiều!” Ngôn Sơ Vi tức giận nói.

Ngôn Luật nhìn thấy cậu nhóc bị hành hạ như vậy, chân mày không hề nhăn lại chút nào.

Một người là người đàn ông hại hắn đi đến nước này.

Một người là người phụ nữ phản bội hắn.

Đứa con của hai người này, hắn thật sự không hề có cảm tình.

Nếu không phải lợi dụng cậu nhóc để dụ Sở Chiêu Dương và Cố Niệm đến, dù cho đích thân giết Bánh Gạo Nhỏ, Ngôn Luật cũng không hề chau mày, không hề có chút không nỡ.

“Giọng thì chúng mày nghe rồi, nó thật sự trong tay bọn tao.”

“Các người đừng đụng đến nó!” Cố Niệm vội nói.

Ngôn Sơ Vi cười lạnh lùng, cất cao giọng nói vào điện thoại của Ngôn Luật: “Bọn tao có đụng vào nó hay không thì chúng mày cũng phải đến, vì thế tại sao bọn tao phải nghe lời mày?”

“Bọn mày muốn thì nhằm vào bọn tao.” Sở Chiêu Dương trầm giọng, “Đừng làm hại một đứa trẻ.”

“Hahaha, Sở Chiêu Dương, Cố Niệm, chúng mày cũng có ngày này.” Ngôn Sơ Vi nghiêng đầu cười rất lâu rồi lại nói, “Sở Chiêu Dương, không phải mày rất giỏi sao? Muốn tiêu diệt ai thì diệt người đó, có thể dễ dàng khiến một gia tộc phá sản. Có bản lĩnh thì bây giờ cứ thử đi! Đường đường là Sở Thiếu lại phải ngoan ngoãn nghe lời. Cố Niệm, mày nói xem, nếu vì muốn cứu con mà tao muốn mày hầu hạ mấy người đàn ông, mày có làm không?”

Cố Niệm run rẩy, đứng trước mặt Bánh Gạo Nhỏ, cô ta lại nói vớ vẩn gì thế?

“Bớt phí lời đi!”Sở Chiêu Dương trầm giọng, “Trước khi bọn tao đến đó, không được đụng đến nó nữa!”

“Haha, hiện giờ mày có tư cách gì mà nói điều kiện với tao?” Ngôn Luật cười mỉa mai, “Tao chỉ bảo đảm trên người nó sẽ không thiếu bộ phận nào, nhưng những vết thương khác, tao không dám bảo đảm.”

“Đừng đụng đến con tao!” Cố Niệm vội nói.

Ngôn Luật nhìn đồng hồ trên tay: “Cho chúng mày thời gian một tiếng để đến đây. Nếu quá một tiếng, mỗi 15 phút tao sẽ gửi một thứ trên người nó đến. Vì vậy, đừng nghĩ đến chuyện liên lạc hay bố trí cái gì. Bây giờ bọn mày xuất phát thì vẫn còn kịp.”

Nói xong thì cúp máy.

Nhìn dáng vẻ vẫn chưa thỏa mãn của Ngôn Sơ Vi, Ngôn Luật nói:

“Được rồi, đợi chúng đến, chị muốn giày vò thế nào cũng được.”

Ngôn Luật nói cũng có lí.

Ngôn Sơ Vi không nói nữa, đôi mắt tràn đầy thù hận và ác ý nhìn Bánh Gạo Nhỏ.

Bánh Gạo Nhỏ bò dậy, tuy đứng không vững, nhưng vẫn kiên quyết đứng dậy.

Cậu lau nước mắt đang không ngừng tuôn ra liên tục. Nghe thấy tiếng của mẹ, nước mắt của cậu không khống chế được.

Cậu nói với Ngôn Sơ Vi: “Con quỷ xấu xí, nhìn cái gì mà nhìn!”

Từ lúc bị hủy gương mặt, Ngôn Sơ Vi hận nhất chính là bị người khác mắng mình xấu xí.

Bánh Gạo Nhỏ không hề quan tâm đến việc cô ta đẹp hay xấu, chửi như vậy là vì cậu không biết nhiều câu chửi mắng người khác. Ngoài người xấu thì chỉ còn quỷ xấu xí.

Nhưng Ngôn Sơ Vi lại cảm thấy cậu nhóc đang cười nhạo cô ta.

Ngôn Sơ Vi liền giơ tay tát cậu một cái: “Mày nói lần nữa xem!”

“Quỷ xấu xí!” Bánh Gạo Nhỏ tức đỏ cả mặt.

Ngôn Sơ Vi càng tức giận, càng không muốn cậu nói thì cậu càng muốn nói!

Nhìn gương mặt Ngôn Sơ Vi giận đến méo mó, cậu nhóc bỗng thấy đắc ý.

Gương mặt cậu bé đã sưng to lên, in đầy dấu tay màu đỏ. Ngay cả việc chớp mắt cũng cảm thấy đau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.