Chương trước
Chương sau
Ông ta cười ha ha nói: “Chiêu Dương của chúng ta cũng biết thương vợ đấy, rất tốt.”

“Cũng không phải sao?” Lão gia tử gật đầu, dò xét nhìn Trì Dĩ Hằng, đột nhiên lại hỏi, “Dĩ Hằng à, có bạn gái chưa?”

Trì Dĩ Hằng nhìn Cố Niệm, nói: “Không có.”

Trong lòng lão gia tử cười nhạt, ngoài miệng lại nói: “Tuổi của con cũng không nhỏ, suy nghĩ cho ông của con, ba của con, thì cũng phải nhanh chóng lập gia đình đi. Nhà ba con cũng chỉ có mình con thôi.”

Lời này như nói trúng tâm tư trong lòng của Nhị gia, ông ta lập tức nói với chú tư và thím tư: “Hai người các con nhanh chóng chú ý, có người nào thích hợp thì giới thiệu cho Dĩ Hằng, để cho ba cũng được ẵm chắt trai.”

Chú tư và thím tư tất nhiên là vội vàng đồng ý.

Bởi vì có Trì Dĩ Hằng ở đây nên Cố Niệm không dám một mình đi lại, sợ lúc không có ai sẽ bị Trì Dĩ Hằng chặn lại, lại có thêm phiền phức. Bởi vậy, cho dù cậu nhóc muốn đi vệ sinh thì cũng đều do cô và Sở Chiêu Dương cùng nhau dẫn đi.

Sau khi hai người dẫn cậu nhóc đi, Nhị gia vẫn không nhịn được nói: “Tại sao Chiêu Dương lại chiều Cố Niệm như thế chứ? Trưởng bối đều ở đây mà hai đứa nó lại như vậy, chả ra thể thống gì hết.”

“Nhưng tôi lại cảm thấy tình cảm của vợ chồng son rất tốt, cuộc sống hài hòa, so với cái gì cũng đều mạnh hơn. Cố Niệm lại hiểu chuyện, cố gắng vì Chiêu Dương nhiều như vậy, tình cảm của hai đứa nó rất thắm thiết thì cũng rất bình thường mà. Nếu một bên lúc não cũng lạnh như băng, cho dù cảm tình có tốt bao nhiêu thì cũng sẽ bị hao mòn hết. Chỉ cần không ảnh hướng đến chuyện lớn thì gần gũi yêu thương như vậy, tôi thấy rất tốt.” Lão thái thái cười híp mắt nói.

Nhìn gương mặt tươi cười của bà, cho dù Nhị gia có muốn nói thêm vài câu châm chọc nữa thì cũng nói không nên lời.

Cố Niệm mượn việc dẫn Bánh Gạo Nhỏ đi nhà vệ sinh, tránh việc ngồi chung một bàn ăn với Trì Dĩ Hằng. Bánh Gạo Nhỏ ăn no rồi, cô và Sở Chiêu Dương cũng đã ăn không ít.

Một lúc sau, Cố Niệm nói: “Hay chúng ta về nhà đi?”

Sở Chiêu Dương nhướn mày, nói: “Không phải muốn tránh ở chỗ này đấy chứ?”

Cố Niệm không nghĩ tới tâm tư nhỏ của mình, đã sớm bị anh nhìn ra. Sở Chiêu Dương buồn cười nhìn dáng vẻ của cô giống một cô bé bị nắm bím tóc, chợt cảm thấy tại sao lại đáng yêu như vậy chứ. Anh giơ tay lên, đầu ngón tay êm dịu nhẹ nhàng chọc má của cô. Da thịt trên má cô rất mềm mại, Sở Chiêu Dương không nhịn được mà lại chọc thêm mấy cái nữa, tay có không dừng lại được.

“Không muốn về thì không về nữa, cũng tránh cho cái tên đáng ghét kia nói chuyện lung tung.” Sở Chiêu Dương cười nói.

Thấy vẻ mặt Cố Niệm trở nên ngượng ngùng, anh không nhịn được mà cười ra tiếng, “Cái tâm tư nhỏ của em làm sao mà anh có thể không nhìn ra được cơ chứ.”

Bị anh nhìn thấu, đột nhiên cô lại cảm thấy mình cực kỳ vô dụng, như thể mình là người nhát gan, đi trốn tránh người khác vậy đó. Đang nghĩ như vậy, bàn tay trầm ổn của anh hạ xuống, xoa nhẹ đỉnh đầu cô hai cái, lại nghe thấy giọng nói của anh: “Đừng nghĩ loạn, anh cũng không thích anh ta nhìn em chằm chằm như vậy.”

Mặt Cố Niệm càng đỏ hơn. Rõ ràng ngay cả con cũng có rồi, nhưng ở trước mặt anh, cô vẫn luôn không thể khống chế được mình như vậy. Sở Chiêu Dương nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của cô, cũng không biết suy nghĩ của cô lại bay đến đâu rồi.

Sở Chiêu Dương cầm tay cô, nói: “Đi, hiếm khi đến đây một chuyến, dẫn hai người đi dạo ở gần đây. Môi trường ở đây không tệ, không khí tốt hơn nhiều so với ở trong thành thị.”

“Vừa nãy anh còn chưa ăn được bao nhiêu mà.” Cố Niệm kéo anh, “Chỉ lo lấy cho em thôi.”

“Có ăn một chút.” Sở Chiêu Dương vốn muốn nói cũng đã khá no rồi, nhưng có thể thấy được dáng vẻ Cố Niệm quan tâm mình thì cảm thấy trong lòng thoải mái, hận không thể khiến cô giao tất cả thể xác và tinh thần cho anh, lập tức thu hồi lời nói muốn bật ra khỏi miệng, đổi thành: “Nhìn anh ta, anh cũng không có khẩu vị, không muốn ăn chút nào.”

Sở Chiêu Dương nhìn vẻ mặt ngây thơ của Bánh Gạo Nhỏ, cúi đầu đến gần bên tai Cố Niệm, dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được: “Cùng lắm thì… lúc nào về em cho anh ăn.”

Mặt của Cố Niệm lập tức nóng ran lên, người đàn ông này, đang ban ngày mà lại nghĩ cái gì thế hả!

Thấy mặt cô sắp bốc khói lên rồi thì Sở Chiêu Dương biết cô đã bị mình lừa. Anh nhịn cười, lông mi nhướn lên, hỏi: “Nghĩ cái gì mà mặt đỏ thành như vậy thế?”

Cố Niệm sưng mặt lên, vừa thẹn vừa giận lườm anh. Khóe miệng Sở Chiêu Dương không nhịn được mà cong lên: “Có phải em nghĩ đến chuyện gì tà ác không?”

“Còn... còn lâu!” Cố Niệm to giọng nói.

“Anh chỉ muốn lúc nào về em nấu mì cho anh ăn thôi mà, em nghĩ đi nơi nào vậy?”

Cố Niệm khẽ lườm anh một cái, cô còn lâu mới tin điều anh nói lại thuần khiết như vậy nhá. Rõ ràng là đang lừa cô, mấy trò đùa này gần đây cô thấy nhiều trên mạng rồi!

“Đi thôi, ra ngoài dạo phố.” Một tay Sở Chiêu Dương nắm tay cô, một tay nắm tay Bánh Gạo Nhỏ. Cố Niệm cũng không để cho anh về ăn tiếp nữa.

Sau khi đi ra ngoài, ai biết Sở Chiêu Dương lại bắn ra một câu: “Tý về anh muốn ăn mì năm màu.”

Cố Niệm: “...”

Đây là món mà vào tối ngày mùng hai, Bánh Gạo Nhỏ muốn ăn khuya đây mà. Ban ngày Cố Niệm dùng nước dưa chuột, nước cà chua, nước ớt vàng ngọt trộn lẫn với bột vừng đen, dùng máy ép mì mì tạo ra bốn loại màu là xanh biếc, hồng, vàng, xám, và thêm màu trắng thông thường của bột mì, tạo thành mì năm màu. Bánh Gạo Nhỏ vẫn nhớ, buổi tối cũng không ngủ yên, xin Cố Niệm cho nấu cho bé một chén nhỏ. Ăn thì ăn đi, Bánh Gạo Nhỏ lại còn muốn chạy đi khoe, hơn nửa đêm rồi mà vẫn chạy đi gọi video cho Sở Chiêu Dương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.