Chương trước
Chương sau
“Có chuyện gì?” Cố Lập Thành vừa hỏi vừa đứng dậy bật đèn. Mục Lam Thục mở tủ quần áo, tìm quần áo cho ông và cho mình rồi nhanh chóng đi thay.

“Khoảng bốn giờ sáng hôm nay, thuốc vận chuyển từ phòng thí nghiệm đến bệnh viện Sở Thiên gặp phải cướp. Cụ thể hơn thì con cũng không biết. Sự việc xảy ra quá đột ngột, Chiêu Dương không kịp giải thích nhiều. Nhưng điều này chứng tỏ đã có kế hoạch. Bọn chúng không cướp thuốc đi, chỉ đánh tráo thuốc trong đó. Thông đồng với kẻ khác xong xuôi, đến khi đó chỉ kiểm tra lọ thuốc có vấn đề.”

Cố Lập Thành ‘ừ’ một tiếng, cảm thấy khả năng này rất đáng tin.

“Ba biết rồi, ba lập tức liên lạc với bên Cục quản lý Dược.” Cố Lập Thành nói.

Cố Niệm tắt máy, nhưng vẫn có chút xoắn xuýt, không biết có nên gọi điện cho ông bà cố hay không. Nếu như ba mẹ của Sở Chiêu Dương đáng tin một chút, cô cũng có thể trực tiếp liên hệ với ba mẹ anh để nghĩ cách. Nhưng ba mẹ anh không đáng tin, nói cho họ cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi. Ông bà cố tuổi đã cao, lúc này đánh thức ông bà, chạy đôn chạy đáo, sức khỏe của ông bà không chịu nổi.

Nhưng Cố Niệm lại lo lắng, đợi sáng mai, sau khi ông bà biết chuyện này, sẽ trách cô. Cố Niệm suy nghĩ rồi gọi cho Sở Điềm, nói chuyện của Sở Chiêu Dương cho Sở Điềm nghe.

“Ông bà cố tuổi đã cao, chị không dám nói với ông bà vào lúc này. Tin tức đến quá bất ngờ, chị sợ ông bà lo lắng, không tốt cho sức khỏe.” Cố Niệm nói.

“Vâng. Trước hết chị đừng nói với ông bà.” Sở Điềm cũng tán thành, “Bây giờ chúng ta vẫn chưa hiểu hết sự việc, phải đi làm rõ tình hình đã. Em và Cảnh Thịnh cùng đi, dựa vào Sở gia và Mạc gia lẽ nào còn không bảo vệ được anh em?”

Sau đó Cố Niệm lại gọi điện cho luật sư Hạ - luật sư của Sở Chiêu Dương, kể mọi chuyện cho ông ta nghe. Cố Niệm tắt điện thoại, phát hiện xe của Cục quản lý Dược phía trước không lái xe quá lâu liền dừng lại trước Cục cảnh sát. Không ngờ không phải là đến Tổng Cục cảnh sát mà là Cục cảnh sát khu vực. Cố Niệm lập tức hiểu rõ, bên Tổng Cục cảnh sát có Cố Lập Thành trấn giữ, e rằng bọn họ cũng không dám đến. Đến đó, ai dám làm khó Sở Chiêu Dương?

Nhưng ở đây thì khác, phép vua thua lệ làng, không chắc là nghe lệnh của ai. Cố Niệm để xe ngoài cổng, bế Bánh Gạo Nhỏ xuống. Sở Chiêu Dương quay đầu lại đã nhìn thấy bọn họ.

“Ba!” Bánh Gạo Nhỏ gọi.

“Xin lỗi, đã để con nhìn thấy ba như vậy.” Sở Chiêu Dương áy náy nói, không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng con trai.

Bánh Gạo Nhỏ lập tức lắc đầu, nói to: “Ba mãi mãi là người tuyệt nhất! Bọn họ đều là người xấu!”

Ba là người tốt, nếu như những người này muốn bắt ba, vậy họ chính là người xấu. Suy nghĩ của Bánh Gạo Nhỏ vô cùng đơn giản.

Sở Chiêu Dương khẽ cười nói: “Đúng là con trai ngoan của ba.”

Sau đó, anh nhìn Cố Niệm: “Đừng lo lắng.”

Ánh mắt đó của Sở Chiêu Dương thực sự không coi chuyện này là gì. Nhưng Cố Niệm không biết Sở Chiêu Dương đã có dự tính, hay chỉ là không muốn để cô lo lắng.

Sau khi Sở Chiêu Dương bị dẫn đi, Cố Niệm lập tức đi nộp tiền bảo lãnh cho Sở Chiêu Dương. Nhưng không ngờ câu trả lời cô nhận được là không được bảo lãnh.

“Cô có thể xin bảo lãnh, sau đó đợi phán quyết của tòa đưa xuống, anh ta mới có thể được bảo lãnh ra ngoài. Trước lúc đó anh ta vẫn sẽ bị giam giữ.” Đối phương nói.

Cố Niệm nghiến răng, đối phương rõ ràng là đang cố ý làm khó!

“Vậy tốt nhất các anh đừng dùng những thủ đoạn hèn hạ khi thẩm vấn, bằng không tôi sẽ kiện các anh đến cùng, để mọi người trong xã hội đều biết, có những cảnh sát không đáng làm cảnh sát!”

Cố Niệm biết quá rõ, có vài cảnh sát không hề tuân thủ quy củ. Bọn họ cho rằng bọn họ bắt đúng người thì không quan tâm chứng cứ, dùng đủ mọi thủ đoạn tra tấn, bắt nghi phạm nhận tội. Tra tấn về tinh thần, tra tấn thể xác, dùng bạo lực chỉ vì muốn sớm phá xong vụ án. Có khi thực sự bắt đúng người nhưng không có bằng chứng; có khi muốn nhanh chóng phá án, nâng cao hiệu suất điều tra phá án của mình, để làm nổi bật báo cáo của mình, trở thành bàn đạp để thăng chức; mà có khi lười bỏ thêm sức lực và tinh thần, chỉ muốn bản thân nghỉ ngơi, liền cứng rắn ép một người vô tội nhân tội.

Những chuyện như vậy lúc nào cũng có.

Hôm nay những người này đến không có ý tốt. Cô chỉ sợ sẽ có người nhân cơ hội thẩm vấn, thực ra là để làm hại Sở Chiêu Dương.

Nhưng đối phương gần như không hề coi lời nói của Cố Niệm ra gì, chỉ cười khinh bỉ một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.