Chương trước
Chương sau
Cái gai này cứ nhói trong lòng ông, không đến mức khiến ông đau không chịu nổi, nhưng từ đầu tới cuối như một ngọn lửa cháy âm ỉ, giày vò ông, khiến ông cảm thấy hoảng loạn. Cuối cùng ông không kiềm được, quyết định đích thân làm một bản báo cáo giám định với Trì Dĩ Hằng.

Ông thừa nhận chuyện này là do ông manh động. Lúc Trì Dĩ Hằng đến tìm ông, ông đã chọn tin tưởng anh ta. Vì những gì anh ta nói đều khớp với sự thật. Hơn nữa đó còn là chuyện cơ mật của nhà ông. Chuyện của Sở Gia Nguyên và bạn gái trước của ông ta, chuyện ông ta kết hôn xong vẫn qua lại với người đó Nhị gia đều biết. Vì chuyện đó, Sở Gia Nguyên và vợ ông ta cãi nhau không ít, bà ấy còn đích thân đi tìm cô gái đó. Sau đó tình cảm của hai vợ chồng Sở Gia Nguyên càng thêm lạnh nhạt. Vợ ông ta bị tổn thương rất sâu sắc. Đó là một người phụ nữ cô cùng kiên cường và kiêu ngạo, bà ấy vốn có thể lựa chọn ly hôn nhưng lại không làm vậy. Vì bà không muốn để thua, không muốn nhường vị trí cho tiểu tam kia. Sở Gia Nguyên lại không thể buông bỏ tiểu tam đó, trong lòng vẫn còn vương vấn, bất luận bà cố gắng thế nào cũng không ngăn cản được, nên bà không ngăn cản nữa. Bà sống ngày tháng của bà, đứng ở vị trí của người vợ, để tiểu tam đó vĩnh viễn chỉ có thể là tiểu tam. Họ vĩnh viễn chỉ có thể trốn ở nơi mọi người không nhìn thấy, âm thầm lén lút. Dù có mang thai và sinh con trai thì đã sao? Đứa con mà tiểu tam sinh ra, cũng chỉ là con riêng. Chỉ cần bà còn ở đây, đứa trẻ đó đừng mong được vào gia phả Sở gia. Chỉ cần có sự ủng hộ của gia tộc sau lưng, bà sẽ ngồi yên ở vị trí là vợ của Sở Gia Nguyên, khiến tiểu tam đó không thể vào nhà, để con cô ta không thể mang họ Sở. Ai bảo Sở Gia Nguyên khốn nạn!

Từ đó về sau, vợ của Sở Gia Nguyên không để Sở Gia Nguyên động vào bà, càng không sinh con cho ông ta. Sự báo thù của bà làm tổn thương mình và tổn thương người khác. Bà đã dùng cả đời này của mình, để báo thù Sở Gia Nguyên. Dù hai người đã kết hôn nhiều năm nhưng vẫn chưa có con, Nhị gia không hài lòng, nhưng vẫn không có cách nào.

Đến khi Sở Gia Nguyên chết, vợ ông ta cũng được giải thoát, tự mình đi đến nước F, mở phòng triển lãm tranh ở đó. Nhiều năm trôi qua, nay bà đã trở thành một họa sĩ nổi tiếng, nhưng bà chưa từng trở về Sở gia lần nào.

Vì Sở Gia Nguyên không để lại đứa con nào, khi Trì Dĩ Hằng tìm thấy ông, ông mới kích động như vậy. Mà chuyện Sở Gia Nguyên và bạn gái cũ dù sao cũng chẳng phải chuyện hay ho gì. Vì thế cả nhà bọn họ đều giấu giếm, không nói cho bất kì ai. Nhưng Trì Dĩ Hằng lại biết, mà còn biết rất rõ. Ngoài bạn gái cũ của Sở Gia Nguyên, là mẹ của Trì Dĩ Hằng nói cho hắn biết, thì còn có thể là ai? Nhưng ông lại không biết, Trì Dĩ Hằng muốn biết chuyện đó, còn không dễ dàng sao?

Sau đó, Trì Dĩ Hằng chủ động đề nghị đi làm giám định. Để đảm bảo chính xác, ngoài việc lấy máu của Nhị gia còn lấy máu của chú tư và Sở Chiêu Quang. Nhị gia không thể ngờ rằng Trì Dĩ Hằng có năng lực giở thủ đoạn trong báo cáo của trung tâm giám định. Lúc lấy được báo cáo, trong lòng Nhị gia vô cùng kích động. Ông cảm thấy mình sống đến từng tuổi này còn có thể nhìn thấy con của Sở Gia Nguyên. Vậy nên chỉ cần có thể tranh giành được càng nhiều lợi ích cho Trì Dĩ Hằng, để cho con trai duy nhất của Sở Gia Nguyên có thể sống tốt, dù muốn ông lập tức nhắm mắt xuôi tay cũng xứng đáng. Ông chưa từng hoài nghi bản báo cáo đó có vấn đề.

Nhưng hôm nay Sở Chiêu Dương lại đưa cho ông một bản báo cáo kết quả hoàn toàn khác trước đó. Sau khi ông kinh hoàng, vội vàng chỉ trích bản báo cáo của Sở Chiêu Dương là giả. Nhưng đồng thời lời này cũng là tự thức tỉnh bản thân ông. Nếu kết quả của Sở Chiêu Dương có thể làm giả, vậy báo cáo của Trì Dĩ Hằng thì sao? Có phải hắn cũng làm giả được không?

Đối với tính thật giả của bản báo cáo của Trì Dĩ Hằng, trong lòng Nhị gia đột nhiên nảy lên sự hoài nghi. Ông vô cùng không phục chuyện Sở Chiêu Dương đã lấy đi vị trí vốn thuộc về Sở Gia Nguyên, nhưng cũng không mất trí đến mức để mặc cho một người ngoài làm mưa làm gió trong Sở gia, làm hại lợi ích của Sở gia.

Nhị gia trầm ngâm, không nói lời nào trở về nhà. Ông chắp tay, mặt u ám bước vào cửa. Nhị gia đi thẳng vào phòng khách, ngồi trên sofa, cứng đờ không cử động, giống hệt như pho tượng. Qua một hồi sau, ông mới khó khăn đưa ra được quyết định, cầm điện thoại lên gọi cho Trì Dĩ Hằng, bảo hắn đến đây một chuyến.

“Rất đúng lúc, con cũng đang trên đường đi, sắp đến rồi.” Trì Dĩ Hằng nói.

Chuyện của Sở Chiêu Dương là hắn nói với Nhị gia. Hiện giờ hãm hại Sở Chiêu Dương thất bại, Trì Dĩ Hằng cũng lo lắng mình bị khai ra. Hắn không hi vọng Tô gia sẽ giúp mình, lúc then chốt, lựa chọn của Tô gia sẽ là bỏ mặc hắn. Mối quan hệ của hắn và Tô Hân Nhã chỉ là lợi dụng, Tô Hân Nhã đấu óc ngu xuẩn, nhất thời nhìn không ra, nhưng Tô tướng quân lẽ nào lại không biết?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.