Chương trước
Chương sau
Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, Mục Lam Thục lại cùng thím Đại làm thức ăn sáng trong bếp. Để thuận tiện cho Cố Niệm ăn lúc trang điểm nên sandwich được cắt thành những miếng nhỏ.

Đến khi trang điểm thay đồ, làm tóc xong, nhóm của Cris mới chính thức ăn sáng. Lúc nãy vì không muốn bụng rỗng uống cà phê nên họ đã ăn một chút bánh ngọt lót dạ. Hiện giờ trời lạnh, Mục Lam Thục và thím Đại chuẩn bị một ít cháo nóng, còn gọi thêm từ cửa hàng dưới lầu một ít bánh bao há cảo, giò quẩy, mì xào, và một ít rau nhà có sẵn.

Nhóm của Cris có rất nhiều người, vì thế Mục Lam Thục cũng gọi rất nhiều món, mọi người ăn như vũ bão quét sạch hết thức ăn.

Mục Lam Thục lúc này mới đến phòng Cố Niệm. Cố Niệm đang ngồi trên giường, váy dài trải ra như cánh hoa. Lúc Mục Lam Thục đi vào, Bánh Gạo Nhỏ đang ngồi bên cạnh Cố Niệm. Nhìn dáng vẻ mặc áo cưới của Cố Niệm, cậu bé cảm thấy mới mẻ và ngạc nhiên, liên tục nói mẹ hôm nay giống như công chúa trong truyện cổ tích.

Thoáng thấy trên đĩa bên cạnh vẫn còn một nửa sandwich, Mục Lam Thục liền hỏi: “Sao lại ăn ít vậy?”

Cố Niệm xoa xoa bụng: “Chắc vì căng thẳng nên con ăn không nổi.”

Kết hôn và làm cô dâu là hai chuyện khác nhau. Mục Lam Thục hiểu rất rõ, nhưng lại có chút buồn phiền. Lúc này bà mới nhớ lại, bà chưa từng được làm cô dâu. Nhưng bây giờ đã lớn tuổi rồi nên bà không tính toán chuyện này nữa. Cố Lập Thành đối với bà rất tốt, khó khăn lắm ông mới có được địa vị như bây giờ. Thân phận, danh tiếng đều có.

Thấy Cố Niệm căng thẳng đến mức không ăn được, bà liền khuyên bảo: “Phải ăn một chút, vất vả cả buổi sáng, còn phải chụp ảnh, ghi hình, con sẽ rất mệt. Đến trưa vào tiệc, cơ bản không kịp ăn gì, lại phải đến từng bàn kính rượu, tranh thủ bây giờ ăn được thì cứ ăn đi.”

Mục Lam Thục sợ nhân bánh bao sẽ rơi xuống váy Cố Niệm, bà đưa đĩa qua, lấy cho Cố Niệm một miếng, nói: “Mẹ đã chuẩn bị một ít bánh ngọt, một lát sẽ để lên xe hoa, con đói thì có thể ngồi trong xe ăn.”

Thấy Mục Lam Thục nói có lý nên Cố Niệm cũng cố ăn vài miếng.

Mục Lam Thục nhìn con gái mặc áo cưới, nhận thức được cô thật sự đã được gả đi, tối qua vẫn không thấy buồn bã, lúc này lại bắt đầu thấy buồn. Cảm giác mặc áo cưới rốt cuộc vẫn rất khác. Trước đó chỉ là đăng ký kết hôn, dọn đến ở cùng Sở Chiêu Dương, so với trước đây không có khác biệt gì lớn. Hiện giờ nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp khi mặc áo cưới của Cố Niệm, bà có cảm giác không nỡ. Con gái trưởng thành rồi, phải gả đi rồi.

Mục Lam Thục vuốt tóc Cố Niệm, rất nhẹ tay, rất cẩn trọng, sợ làm rối tóc cô.

Cố Niệm mắt đỏ hoe, trực tiếp sà vào lòng Mục Lam Thục: “Mẹ!”

Dù sau hôn lễ cuộc sống vẫn giống như lúc trước, nhưng cảm xúc hôm nay vẫn có chút gì đó rất khác.

“Haiz, con gái lớn rồi, Bánh Gạo Nhỏ đang ở bên cạnh nhìn kìa.” Mục Lam Thục dở khóc dở cười nói, khóe mắt đã ướt đẫm.

Nhưng dù Cố Niệm có là mẹ của một đứa trẻ thì bản thân cũng chỉ là một đứa con gái, ôm lấy Mục Lam Thục không chịu buông.

“Ôi chao, phấn trang điểm dính hết lên người mẹ rồi kìa!” Mục Lam Thục nói.

Lúc này, Cố Lập Thành gõ cửa, đợi Mục Lam Thục phản ứng lại, mới bước vào. Thấy Cố Niệm hôm nay xinh đẹp như vậy, ông càng không nỡ gả Cố Niệm đi. Thật sự muốn giữ cô lại ở bên cạnh vài năm nữa quá!

Nhưng vợ chồng Cố Lập Thành và Mục Lam Thục vẫn chưa kịp buồn bã bao lâu thì đám người Tống Vũ đã đến. Trong số những người đến có cả Thẩm Hiểu Mạn.

Tống Vũ, Nguyễn Đan Thần, Lâm Sơ, Dụ Tử, còn có Sở Điềm, bọn họ đến giúp Cố Niệm chắn cửa. Còn Thẩm Hiểu Mạn lại được Cố Niệm mời đến làm phù dâu.

Đối với lời mời của Cố Niệm, Thẩm Hiểu Mạn rất ngạc nhiên, không ngờ Cố Niệm lại mời cô. Nhưng Cố Niệm lại cảm thấy đó là chuyện đương nhiên. Là đồng nghiệp với Thẩm Hiểu Mạn rất nhiều năm, lúc còn trong đội cảnh sát, bất luận xảy ra chuyện gì, Thẩm Hiểu Mạn cũng quyết tâm đứng về phía cô. Dù hiện giờ Cố Niệm đã không còn làm việc tại cục cảnh sát nữa, cũng có rất ít cơ hội gặp Thẩm Hiểu Mạn, nhưng tình bạn không hề thay đổi.

Còn đồng nghiệp trong phòng thám tử của Cố Niệm đều từ nước M trở về cùng với Biên Đạo Nhân. Trong số họ có người Hoa, nhưng đa số đều di dân sang nước M từ nhỏ, có một số còn được sinh ra tại nước M.

Mục Lam Thục vội chào hỏi nhóm người Tống Vũ, đến sớm như vậy có lẽ là chưa ăn sáng. Hỏi đến quả nhiên là chưa ăn sáng, đúng lúc nhóm người của Cris cũng đang ăn, Mục Lam Thục sợ không đủ, liền đi xuống cửa hàng dưới lầu gọi thêm đồ ăn sáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.