Chương trước
Chương sau
Chỉ nghe được một cách đứt quãng không rõ ràng nhưng gã đàn ông hèn hạ tự cho rằng đó là sự thật.

Nhìn dáng vẻ ăn mặc chỉnh tề của Minh Ngữ Đồng, có lẽ là do khách yêu cầu, đóng vai mặc đồng phục quyến rũ khách. Mà người khách kia không biết sao lại chê cô bẩn, vứt cô lại rồi bỏ đi.

Cũng đúng!

Người kia lái xe sang, thực không đến mức tìm gái. Song người đàn ông kia chê bẩn, hắn ta thì không. Trên mặt hắn ta nở nụ cười hèn hạ, đi về phía Minh Ngữ Đồng.

“Cô gái, một lần bao nhiêu tiền? Không cần tình thú, chỉ cần bình thường là được.” Hắn ta vừa nói vừa có ý đồ sán lên người Minh Ngữ Đồng. Một tay cũng cực kỳ to gan dám giơ lên định sờ mông cô.

Minh Ngữ Đồng đang nghĩ đến chuyện của Phó Dẫn Tu, không đề phòng hắn lại gần. Nhưng lúc này cô vẫn phản ứng rất nhanh, tránh sang bên cạnh. Nghe thấy gã đàn ông hèn hạ hỏi thế, sắc mặt cô đỏ gay.

Cái quái gì thế, coi cô là gái à?

Minh Ngữ Đồng cũng không thèm để ý đến hắn ta, tiếp lời với loại người này chính là đánh mất giá trị của mình. Cô đi thẳng về phía chiếc xe Audi TT của mình. Mặc dù đuôi xe bị Phó Dẫn Tu đâm nát nhưng vẫn đi được.

Cô vừa mới đi đến bên xe, cánh tay đột nhiên bị gã đàn ông kia kéo lại, lôi cô vào lòng hắn. Miệng hắn còn liền tục nói những lời hèn hạ, “Gì thế này? Gái bán hoa còn không thèm để ý người ta? Cũng không phải tôi không trả tiền. Tôi thấy cô rất xinh đẹp, giá cao lắm hả? Nói cái giá đi, tôi trả được.”

“Anh buông tay ra!” Minh Ngữ Đồng vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ khi bị một người đàn ông như vậy quấn lấy.

Nhưng cô đi giày cao gót, rất khó để dùng sức, nếu lỡ một cái, trọng tâm không vững, ngược lại sẽ tự gây bất lợi cho mình. Cô làm thế nào cũng không thể thoát khỏi tay của gã đàn ông hèn hạ kia, chỉ cảm thấy chỗ bị hắn túm lấy cực kỳ bẩn thỉu, cực kỳ buồn nôn!

“Một con điếm, làm bộ trinh tiết gì với tao!” Gã đàn ông nghe thấy lời nói của Phó Dẫn Tu, lúc này hắn trực tiếp dùng nguyên như vậy, “Người khách kia của mày không thèm mày, tao nhìn trúng mày. Thế nào, mày còn muốn chọn khách à?”

Người qua lại trên đường đều nhìn về phía này. Không ngờ gái điếm lại cùng khách lôi kéo nhau trên đường. Thời đại này, thực sự chuyện gì cũng có.

Minh Ngữ Đồng không biết cách nghĩ của những người qua đường kia, cô cũng không để tâm đến được. Bây giờ cô chỉ muốn thoát khỏi gã đàn ông này. May mà đế giày của cô đủ nhọn, cô giơ chân lên, đạp mạnh vào đầu gối của hắn ta. Đầu gối của gã đàn ông kia mềm nhũn, cực kỳ đau đớn nhưng càng giữ chặt Minh Ngữ Đồng không buông.

“Tao nói nhẹ nhàng với mày, mày lại dám đạp tao!” Hắn gào lên, giơ tay muốn đánh Minh Ngữ Đồng.

Nhưng tay hắn vừa giơ lên đã bị người nắm chặt lấy.

“Mẹ đứa nào…” Hắn hùng hổ quay đầu lại thì nhìn thấy Phó Dẫn Tu không biết đã quay lại từ lúc nào. Vẻ mặt Phó Dẫn Tu lạnh lùng, đôi mắt sắc lạnh hung dữ như muốn giết người. Vừa rồi khi anh lái xe rời đi, đôi mắt vẫn liếc nhìn gương chiếu hậu.

Anh tự nói với mình, người phụ nữ như vậy, anh còn tiếc gì mà không từ bỏ chứ? Cô sống hay chết thì liên quan gì đến anh?

Minh Ngữ Đồng đã nói rồi, muốn anh cút đi thật xa. Cả đời này không muốn gặp lại anh nữa. Nhưng anh lại ngu ngốc cứ nhìn theo cô.

Kết quả, thấy cô bị một gã hèn hạ quấn lấy. Hắn ta nắm lấy cánh tay cô, lại muốn cọ xát lên cơ thể cô. Người của anh, đâu thể để người khác chạm vào!

Phó Dẫn Tu nhanh chóng cho mình một lý do rồi lái xe quay lại. Nắm lấy tay gã hèn hạ kia, anh không nói lời nào liền mạnh mẽ hất hắn xuống đất.

Gã đàn ông hèn hạ kia bị đau kêu “oái” một tiếng, đang định lên tiếng chửi thì đột nhiên bị ai đó bịt miệng lại.

“Ư Ư…” Hắn trừng mắt, liên tục giãy giụa.

Dù sao hắn cũng là một người đàn ông, nhưng không ngờ đối phương lại khống chế hắn hoàn toàn, không cử động được Ngay cả miệng hắn cũng bị bịt đến phát đau, trừ kêu “ư ư” cũng không phát ra được âm thanh gì.

Suốt cả quá trình, Phó Dẫn Tu không hề rời mắt đi, nhưng Minh Ngữ Đồng lại thấy một Giáp vệ lôi gã đàn ông lên thẳng xe của họ.

Minh Ngữ Đồng mở miệng, cuối cùng cũng không hỏi Giáp vệ định đưa hắn ta đi đâu. Người đàn ông ghê tởm như vậy, cô thực sự không cần thiết lên tiếng vì hắn ta. Hơn nữa, Phó Dẫn Tu làm việc chắc chắn có chừng mực, sẽ không đến mức muốn lấy mạng hắn ta.

Minh Ngữ Đồng bối rối liếc nhìn Phó Dẫn Tu, anh quay lại làm gì?

Cô không muốn nhìn thấy anh một chút nào.

“Lên xe!” Phó Dẫn Tu đột nhiên nói.

Minh Ngữ Đồng “hừ” một tiếng, xoay người đi về phía xe của mình.

Phó Dẫn Tu mím môi, giơ tay ra. Ánh mắt dừng trên cổ tay mảnh khảnh của cô, vết đọng máu đã bắt đầu tím lại. Anh khẽ nhíu mày, cuối cùng miễn cưỡng chuyển hướng, nắm lấy cánh tay cô.

Minh Ngữ Đồng mang vẻ mặt vô tội quay đầu lại nhìn Phó Dẫn Tu, nhưng nụ cười lạnh bên khóe miệng cực kỳ mỉa mai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.