Chương trước
Chương sau
“Chúng ta đi trước đi.” Minh Ngữ Đồng thấp giọng nói.

“Chờ một chút.” Tưởng Lộ Liêm nói, vỗ lên cánh tay cô đang vòng qua khuỷu tay của anh ta, “Chút nữa trong tiệc rượu sẽ có nhiều người, sẽ không có thể cơ hội nữa đâu. Hiếm khi gặp được ở cửa, không bằng chào hỏi với Phó Dẫn Tu, nói không chừng sau này sẽ có cơ hội hợp tác.”

Minh Ngữ Đồng biết Tưởng Lộ Liêm đang tranh thủ cơ hội cho Lộ Phong và Minh Nhật, là có ý tốt. Nhưng mà Minh Ngữ Đồng không muốn như thế, Tưởng Lộ Liêm đã xoay người lại chờ Phó Dẫn Tu rồi. Minh Ngữ Đồng không thể làm gì khác hơn là xoay người theo Tưởng Lộ Liêm. Lúc này cô mới phát hiện bên cạnh Phó Dẫn Tu còn có một người phụ nữ. Vừa nãy cô còn tưởng rằng anh đi một mình đến đây. Mấy lần trước gặp mặt, anh cũng đều đi một mình, bên cạnh không có bất kỳ người phụ nữ nào xuất hiện.

Cô cho rằng... cô cho rằng...

Trong lòng Minh Ngữ Đồng vừa chua xót vừa đắng chát.

Tại sao cô lại như vậy chứ?

Bảy năm rồi, anh không thể nào vẫn còn độc thân được. Tính tình rất xấu, không dịu dàng, cũng không biết chăm sóc, hoàn toàn không có tự giác của một người bạn trai. Làm bạn gái của anh sẽ rất mệt mỏi. Nhưng bên cạnh những khuyết điểm của anh như vậy thì vẫn có rất nhiều ưu điểm. Có lẽ lúc trước cảm tình quá sâu nên cô chưa từng ý thức được, anh không có bạn gái, anh vẫn còn độc thân. Giống như là... nếu anh còn độc thân thì sợi tơ giữa bọn họ vẫn chưa có đứt, tức là hai người bọn họ vẫn còn cơ hội.

Cô bé đang kéo khuỷu tay của Phó Dẫn Tu, lúc này trên mặt giơ lên nụ cười kiêu ngạo, như đang nhắc nhở cô, anh đã có bạn gái. Chỉ có cô vẫn không bỏ được quá khứ của bọn họ, giữ khư khư đoạn tình cảm đó, không có cách nào tiếp nhận thêm người khác được nữa.

Minh Ngữ Đồng lập tức cảm thấy suy nghĩ này của mình quả thật rất buồn cười. Mình ở trong mắt anh chả là cái thá gì cả! Trước đây người vứt bỏ cô chính là anh, tất nhiên là anh sẽ không tiếp tục giữ mãi không buông đoạn tình cảm đã qua của bọn họ, mà muốn đi tìm một đoạn tình cảm mới rồi.

Sắc mặt Minh Ngữ Đồng tái nhợt. Cô bé đi bên cạnh Phó Dẫn Tu càng phấn chấn tinh thần, bừng bừng sức sống thì cô lại càng trầm lặng hơn. Minh Ngữ Đồng nhìn người con gái bên cạnh Phó Dẫn Tu, rồi nhàn nhạt thu hồi tầm mắt.

Trên mặt Phó Dẫn Tu không có chút biểu tình nào, nhưng mà người đứng ở bên cạnh anh biết, thân thể anh cứng ngắc bao nhiêu, đường cong nơi hàm dưới của anh kéo lại có bao nhiêu nghiêm nghị. Ánh mắt của Phó Dẫn Tu cũng rất thản nhiên, nhẹ nhàng xẹt qua trên mặt Minh Ngữ Đồng và Tưởng Lộ Liêm. Người phụ nữ này vẫn có thể yên tâm thoải mái đi câu kết với người đàn ông khác. Khóe miệng Phó Dẫn Tu không thể không khẽ cong lên.

Tốt!

Rất tốt!

Anh cùng người con gái bên cạnh đi lên cầu thang, lúc đi ngang qua Tưởng Lộ Liêm và Minh Ngữ Đồng cũng không có ý định dừng lại.

Nhưng Tưởng Lộ Liêm lại lên tiếng gọi anh lại: “Phó tiên sinh.”

Lúc này Phó Dẫn Tu mới dừng bước lại, nhìn sang như đang bố thì vậy.

“Xin chào, tôi là Tưởng Lộ Liêm bên ‘Lộ Phong’.” Tưởng Lộ Liêm tự giới thiệu mình.

“Xin chào.” Phó Dẫn Tu thản nhiên gật đầu, lúc này mới liếc Minh Ngữ Đồng một cái, “Vị này chính là?”

“Vị này chính là bạn gái của tôi, Minh Ngữ Đồng của tập đoàn Minh Nhật.” Tưởng Lộ Liêm lại giới thiệu.

Minh Ngữ Đồng thấy Phó Dẫn Tu giả vờ không biết mình, có lẽ nhắc tới chuyện trước kia của bọn họ thì anh sẽ cảm thấy hối hận, xấu hổ nhỉ?

“Thật trùng hợp.” Phó Dẫn Tu nói, chỉ vào bên trong, “Cùng nhau vào nhé?”

Tưởng Lộ Liêm có chút kinh hỉ, trầm ổn gật đầu: “Được.”

Bốn người cùng đi tới trước thang máy, Phó Dẫn Tu cũng không có ý muốn giới thiệu bạn gái với bọn họ. Minh Ngữ Đồng không nhịn được nhìn về phía bạn gái của Phó Dẫn Tu, đối phương mỉm cười với cô, Minh Ngữ Đồng cũng chỉ có thể mỉm cười đáp lại.

“Xin chào, tôi là Hà Nhược Di.” Cô gái kia mỉm cười tự giới thiệu.

Minh Ngữ Đồng cười nhạt: “Xin chào.”

Phó Dẫn Tu nhìn Hà Nhược Di một cái thì cô ta lại không nói cái gì khác nữa. Bốn người đi vào trong thang máy, không gian bên trong thang máy có hạn, Minh Ngữ Đồng đứng ở bên cạnh Phó Dẫn Tu. Rõ ràng hai người không chạm vào nhau, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận nhiệt độ từ trên người anh truyền đến một cách rõ ràng, còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa nam trên người của anh. Minh Ngữ Đồng cảm thấy rất khó thở, ở trong không gian chật chội này, sắc mặt của cô càng ngày càng tái nhợt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.