Chương trước
Chương sau
Phương Thiên An nghe thấy giọng của Minh Tư Liên, lo lắng Minh Tư Liên và Minh Ngữ Đồng ở bên trong gặp phải chuyện gì, vội giục nhân viên phục vụ, “Mau mở cửa!”

“Dạ, vâng!” Nhân viên phục vụ vội lấy thẻ phòng ra.

Phương Thiên An vừa bước vào, cảm thấy trước mắt tối đen, cơ thể lảo đảo, có chút đứng không vững.

Đôi nam nữ trên giường là chuyện gì vậy?

Đó không phải… đó không phải là Tưởng Lộ Liêm sao?

Sao lại nằm cùng Minh Tư Liên trên một chiếc giường?

Vậy… vậy Minh Ngữ Đồng phải làm sao?

Minh Ngữ Đồng đâu? Con bé đâu rồi?

Vì Minh Ngữ Đồng giúp bà tìm lại Minh Tư Liên, Phương Thiên An vẫn luôn vô cùng cảm kích cô. Bà yêu thương Minh Tư Liên, nhưng nếu ở cùng mọi người, bà đều cố gắng để tâm đến Minh Ngữ Đồng trước.

Nhưng bây giờ Minh Ngữ Đồng đi đâu rồi?

Tưởng Lộ Liêm là người mà mọi người đều mặc định là vị hôn phu của Minh Ngữ Đồng. Nhưng bây giờ Minh Tư Liên lại ở cùng Tưởng Lộ Liêm!

Phương Thiên An lấy lại tinh thần, ánh mắt sắt lạnh nhìn sang Tưởng Lộ Liêm. Tưởng Lộ Liêm bị tiếng hét chói tai vừa rồi của Minh Tư Liên đánh thức, anh ta nhíu mày ngồi dậy. Vẫn chưa tỉnh táo để hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, nghiêng đầu liền nhìn thấy Minh Tư Liên quấn lấy chăn, vẻ mặt xấu hổ. Từ đôi vai trần trắng nõn mà cô lộ ra có thể thấy bên trong cô đang không mặc gì. Tưởng Lộ Liêm cúi đầu nhìn lại bản thân, cúc áo và khóa quần, đến cả thắt lưng cũng đã bị cởi ra.

Thần sắc anh chợt thay đổi, vội xoay người xuống giường.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tưởng Lộ Liêm trầm giọng chất vấn.

“Xảy ra chuyện gì? Tôi còn muốn hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì mới đúng!” Phương Thiên An tức giận nói.

Bà chỉ có một đứa con gái này, bây giờ quần áo không chỉnh tề cùng Tưởng Lộ Liêm nằm trên một chiếc giường, nhìn thế nào cũng là bên nữ chịu thiệt thòi.

Tưởng Lộ Liêm còn không biết xấu hổ hỏi bà đã xảy ra chuyện gì?

“Huhu!” Minh Tư Liên đột nhiên bật khóc, “Mẹ!”

Cửa phòng mở to, tiếng khóc này của Minh Tư Liên, âm thanh quả thật không nhỏ, lập tức thu hút đến không ít người.

Sắc mặt Phương Thiên An đen đi, vội đóng cửa lại.

Khách khứa kéo đến cũng chỉ nhìn sơ qua một cái, bên trong hình như có Tưởng Lộ Liêm và Minh Tư Liên, quần áo xốc xếch.

Tề Lâm Phương lập tức phái người đến giữ gìn trật tự, khuyên những vị khách đó rời đi.

Hai vợ chồng Minh Tịnh Sơn và Minh Ngữ Tiền cũng vừa mới đến tiệc rượu, được Tề Lâm Phương thông báo tình hình, sắc mặt Minh Tịnh Sơn trầm xuống, lập tức đi đến.

Minh Ngữ Tiền bước vào, Tưởng Lộ Liêm và Minh Tư Liên đã mặc lại quần áo chỉnh tề, chỉ là đầu tóc Minh Tư Liên vẫn còn hơi bù xù.

Minh Ngữ Tiền nhìn hai người một cái, trên mặt nở một nụ cười mỉa mai.

“Ngữ Đồng đâu?” Phương Thiên An hỏi, “Vừa rồi không phải con cùng Ngữ Đồng đến đây sao? Con bé đâu?”

Minh Ngữ Tiền vừa nghe liền cảm thấy có vấn đề, liền nói: “Chị con ở trong xe.”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Minh Tịnh Thủy nhíu mày hỏi.

“Chị ấy không được khỏe, đã vào trong xe nghỉ ngơi trước, cháu đang chuẩn bị lái xe đưa chị ấy về nhà đây.” Minh Ngữ Tiền nhàn nhạt nói.

Minh Tịnh Sơn nhìn Minh Ngữ Tiền một cái, biết rõ con trai đang nói dối, nhưng liên quan đến Minh Ngữ Đồng, nên ông cũng chẳng nói gì thêm.

“Về nhà trước đi, giải quyết chuyện này xong rồi nói.” Minh Tịnh Sơn nói, lại quay sang nói với Minh Ngữ Tiền, “Con đưa Ngữ Đồng về nhà nghỉ ngơi trước, nếu con bé đã không khỏe, vậy đợi ngày mai rồi đến Dự Viên.”

Tối nay giải quyết chuyện của Minh Tư Liên và Tưởng Lộ Liêm trước.

Minh Ngữ Tiền gật gật đầu, lùi lại sau cùng, lúc Tưởng Lộ Liêm đi ngang qua người anh, Minh Ngữ Tiền lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái.

Bước chân Tưởng Lộ Liêm chững lại, biết rõ bây giờ không thể giải thích rõ ràng, nhưng vẫn phải nói một câu, “Tôi không làm gì cả, trong chuyện này có hiểu lầm.”

Minh Ngữ Tiền: “Haha.”

Tưởng Lộ Liêm mím chặt môi, trầm mặt bước về trước. Anh ta không muốn khiến Minh Ngữ Đồng hiểu lầm, anh ta thật sự rất thích Minh Ngữ Đồng. Xinh đẹp, mạnh mẽ, tính tình tốt, cũng không yếu đuối. Người phụ nữ như vậy, rất nhiều người đàn ông sợ không giữ được cô. Nhưng đồng thời cô cũng khiến đàn ông cảm thấy đỡ phải đa nghi. Một khi đã giữ được, sẽ mang đến cho bản thân sự thỏa mãn và kiêu ngạo vô cùng.

Anh ta trước nay chưa từng thích Minh Tư Liên, ánh mắt Minh Tư Liên nhìn anh ta, không phải anh ta không hiểu. Cô gái như vậy, chơi đùa với cô ta thì còn được, lấy cô ta?

Ha!

Sao có thể chứ?

Cả người đàn ông của chị họ mình cũng cướp, ở sau lưng giở trò, nhân phẩm có vấn đề rất lớn. Muốn nhân phẩm chẳng có nhân phẩm, muốn thủ đoạn cũng chẳng có thủ đoạn. Nếu cô ta là con của gia đình bình thường, thì có thể chơi đùa với cô ta một thời gian rồi bỏ. Nhưng cô ta là thiên kim của Minh gia, phàm những ai đầu óc tỉnh táo đều sẽ không đến trêu ghẹo cô ta, tránh bị cô ta bám lấy thì không dễ gì thoát khỏi.

Bản thân Minh Tư Liên chẳng có điểm hấp dẫn nào, trước sau chỉ biết dựa vào Minh gia, điều này càng khiến cô ta thêm bất tiện. Nhìn bề ngoài, người ta không để mắt đến cô, vì chướng ngại với Minh gia, càng không thể phát sinh quan hệ gì với cô ta. Nhìn vào cô ta, hiển nhiên anh càng không để mắt đến.

Bây giờ Tưởng Lộ Liêm đã bình tĩnh lại, đã nhận thức rõ, anh ta bị người khác tính kế rồi. Mà người tính kế này rất có khả năng chính là Minh Tư Liên. Nếu đã như vậy, sao anh ta có thể để Minh Tư Liên đạt được chứ?

***

Minh Ngữ Tiền không rời đi cùng người của Minh gia, cũng may vừa nãy Minh Tịnh Sơn đã tìm cho anh một cái cớ tốt, anh liền có thể mượn cớ ở lại đưa Minh Ngữ Đồng về nhà, không đi cùng bọn họ.

Nhưng đợi sau khi người của Minh gia rời đi, sắc mặt Minh Ngữ Tiền liền trầm xuống.

Anh nào biết tung tích hiện tại của Minh Ngữ Đồng chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.