Chương trước
Chương sau
T Phát sốt một trận, toàn thân đều có chút đau nhức. Tuy đã hạ sốt, nhưng cảm cúm thì vẫn chưa hết. Minh Ngữ Đồng lại đi ngâm nước nóng thêm một lần nữa, tự nấu cho bản thân một bát trà gừng, uống cùng với thuốc cảm.

Thuốc uống vào phát huy tác dụng, đầu có chút nặng nề, liền chuẩn bị đến bên giường nằm một chút. Đầu vừa mới chạm vào gối, cô nghe thấy âm thanh từ xa văng vẳng vang lên. Minh Ngữ Đồng thần người một lúc, mới phản ứng lại, là điện thoại của cô đang reo.

Trước đó lúc trở về, do quá mệt, cô tùy ý ném nó lên sô pha ở phòng khách rồi vứt luôn ở đó. Lúc này nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên liền cảm thấy có chút rầu rĩ, cũng không biết là ai gọi đến.

Cô lo lắng là chuyện công ty, đành phải cố chịu sự đau nhức trong xương khớp và cái đầu nặng trịch, men theo các bức tường đi xuống phòng khách. Nhưng động tác của cô quá chậm, cộng thêm trước đó sững người rất lâu. Lúc cô khó khăn lắm mới bò xuống đến phòng khách, chuông điện thoại cũng đã tắt.

Minh Ngữ Đồng thở dài, dù gì cũng đã xuống đây rồi, liền xách theo túi trở về phòng ngủ, lấy điện thoại ra, xem là ai vừa gọi đến.

Là Tiểu Cảnh Thời!

Minh Ngữ Đồng lúc đó cũng bất chấp khó chịu, lập tức gọi lại cho Tiểu Cảnh Thời. Tiếng “Tu Tu” trong điện thoại vừa vang lên hai tiếng, liền được bắt máy. Minh Ngữ Đồng gần như không đợi được nữa lên tiếng, “Cảnh Thời, con tìm cô à?”

Bên kia điện thoại là trạng thái im lặng quỷ dị, một chút âm thanh cũng không có.

Minh Ngữ Đồng cảm thấy kỳ lạ, có một cảm giác không tốt, nhưng lại cảm thấy, đây chỉ đơn thuần là bản thân tự dọa chính mình. Thế nên cô lại gọi một tiếng, “Cảnh Thời?”

“Vừa rồi thằng bé gọi điện cho cô sao?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng của Phó Dẫn Tu.

Minh Ngữ Đồng giật mình, tay buông lỏng, điện thoại từ lòng bàn tay rơi xuống.

Phó Dẫn Tu nghe thấy âm thanh cực lớn truyền đến, khẽ nhíu mày.

Cô gái này, đầu óc liều lĩnh lại làm gì rồi? Anh bắt máy, cô liền giật mình thế sao? Là cả người và điện thoại cùng ngã mất rồi?

Minh Ngữ Đồng không biết suy đoán này của Phó Dẫn Tu, vội nhặt điện thoại từ sàn nhà lên, sau đó cúp máy.

Phó Dẫn Tu vốn vẫn đang đợi Minh Ngữ Đồng nhặt điện thoại lên nghe tiếp, kết quả đợi cả nửa ngày, đợi được âm thanh máy bận từ đầu dây bên kia.

Phó Dẫn Tu: “...”

Cô ấy cúp điện thoại? Hay điện thoại bị rơi hỏng luôn rồi?

Anh nhíu mày, đứng im không cử động nhìn chằm chằm vào điện thoại. Anh sẽ không gọi lại, nhưng, chắc Minh Ngữ Đồng sẽ gọi lại nhỉ. Nhưng anh đứng bất động một lúc lâu, cũng không nhận được điện thoại của Minh Ngữ Đồng nữa.

“Ba, ba đang làm gì vậy?” Tiểu Cảnh Thời vừa tắm xong, sấy khô tóc, đang mặc áo ngủ bước ra. Làn da trắng nõn, vừa mới tắm xong, còn thơm ngào ngạt.

Tiểu Cảnh Thời nghi ngờ nhìn Phó Dẫn Tu, “Sao ba lại đứng bất động ở đó? Còn cầm điện thoại của con nữa?”

Phó Dẫn Tu nhếch môi, trầm mặt nhét điện thoại vào lòng Tiểu Cảnh Thời, bỏ đi.

Tiểu Cảnh Thời cầm lấy điện thoại, vừa bước đến ngồi xuống giường, vừa lẩm bẩm: “Tính tình của ba càng ngày càng kỳ lạ, nhất định do độc thân lâu quá, hoocmon không cân bằng. Hừ, bảo ba và Đồng Đồng làm lành, ba nhất định không chịu, tính tình thật kỳ lạ!” Tiểu Cảnh Thời vừa lẩm bẩm, ấn mở khóa màn hình, gọi cho Minh Ngữ Đồng.

Lúc này Minh Ngữ Đồng đã hoàn toàn không còn chút cảm giác buồn ngủ nào, ngồi trên giường, thẫn thờ nhìn điện thoại.

Vừa rồi sao lại là Phó Dẫn Tu bắt máy chứ? Vậy cuộc gọi nhỡ trước đó, không lẽ cũng là anh ta gọi sao?

Vì Phó Dẫn Tu bắt máy một cuộc gọi, đầu óc cô liền rối lên.

Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, Minh Ngữ Đồng đang chìm trong các suy nghĩ hỗn loạn giật bắn người.

Vẫn là số của Tiểu Cảnh Thời.

Nhưng lần này Minh Ngữ Đồng không dám tùy tiện bắt máy nữa.

Lỡ như lại là Phó Dẫn Tu thì sao?

Tuy cô không cảm thấy Phó Dẫn Tu sẽ chủ động gọi cho cô. Anh ta không phải chán ghét cô còn không kịp sao? Nhưng cô vẫn không dám, cô nhát gan.

Nhưng cô lại sợ đây là điện thoại do Tiểu Cảnh Thời gọi đến, mà cô lại bỏ lỡ.

Minh Ngữ Đồng ôm lấy đầu gối, tự chế giễu mình. Cô lại có lúc do dự như vậy, chần chừ không quyết.

Cuối cùng, chuông điện thoại đã không vang lên nữa, Minh Ngữ Đồng ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại hiển thị nhắc nhở có một cuộc gọi nhỡ, thất vọng thẫn người.

Chính vào lúc này, điện thoại lại reo lên âm thanh nhắc nhở từ wechat. Minh Ngữ Đồng vội mở ra xem, là một tin nhắn ghi âm do Tiểu Cảnh Thời gửi đến.

Minh Ngữ Đồng nhấp mở, nghe thấy cậu nhóc hỏi: “Đồng Đồng, cô đang ở đâu vậy? con gọi cho cô hai cuộc điện thoại, cô đều không bắt máy. Cô đang bận sao?”

Thế nên vừa rồi hai cuộc gọi nhỡ đều là do Tiểu Cảnh Thời gọi đến.

Trong lòng Minh Ngữ Đồng mừng thầm, vội vã ấn gọi video call cho cậu. Tiểu Cảnh Thời lập tức bắt máy.

“Đồng Đồng, cô đang ở nhà à?” Tiểu Cảnh Thời nhìn thấy khung cảnh bên phía Minh Ngữ Đồng.

“Ừm.” Minh Ngữ Đồng lập tức giải thích, “Vừa rồi bỏ điện thoại của cô ở ngoài phòng khách, thế nên gọi cuộc đầu tiên của con cô không kịp bắt máy. Lúc cô gọi lại cho con, thì… thì là ba con bắt máy, cô không cẩn thận cúp máy mất, cuộc gọi thứ hai, cô cũng không dám chắc chắn có phải do con gọi đến không.”

Tiểu Cảnh Thời oán thầm trong lòng, ba rốt cuộc đã làm gì, dọa khiến Đồng Đồng sợ thành ra như vậy chứ, cả nói chuyện cũng không muốn nói với ba, điện thoại cũng không bắt máy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.