Chương trước
Chương sau
“Ngực bị trúng đạn.” Giáp bốn vừa nói xong câu này, mắt của Tiểu Cảnh Thời liền đỏ lên.

“Sao có thể thế chứ? Đồng Đồng… Đồng Đồng cô ấy...”

“Cậu đừng lo lắng, cô Minh đã được cấp cứu rồi, chỉ cần chăm sóc vết thương thật tốt là được.” Giáp bốn giải thích, “Thế nên ông chủ bảo chúng tôi đưa ngài đến bệnh viện thăm cô Minh.”

Đôi mắt to tròn đen láy như hạt nhãn của Tiểu Cảnh Thời đảo một vòng, không lẽ ba không ngăn cản cậu và Đồng Đồng gặp nhau?

Chân ái vô địch?

Tiểu Cảnh Thời ôm một bụng nghi vấn, cuối cùng cũng đến bệnh viện Sở Thiên.

Giáp ba và Giáp bốn đưa cậu đến bên ngoài phòng bệnh của Minh Ngữ Đồng, Tiểu Cảnh Thời nhìn thấy Phó Dẫn Tu, liền giật bắn người.

Ơ!

Dáng vẻ này của ba thật tiều tụy!

Tuy râu đã được cạo sạch sẽ, nhưng sắc mắt rất nhợt nhạt, kiểu nhợt nhạt như đang bị bệnh vậy. Trong mắt cũng giăng đầy chỉ máu, bên dưới mắt còn có đôi mắt gấu trúc đen ngòm nữa.

“Ba, ba cũng bị bệnh rồi à?” Tiểu Cảnh Thời bước đến hỏi.

Phó Dẫn Tu lắc lắc đầu, Giáp ba và Giáp bốn đã âm thầm rút lui, đi tìm Giáp một và Giáp hai rồi.

Phó Dẫn Tu hé mở miệng, vô cùng khó khăn nói: “Là ba đã làm chuyện sai trái.”

“Ba đã làm sai chuyện gì?” Tiểu Cảnh Thời mở to đôi mắt, vô tội hỏi.

“Con nói đúng, Đồng Đồng không gạt con, cô ấy chưa từng vứt bỏ con, là chúng ta đã bị che giấu. Lúc đó cô ấy vừa sinh con ra, liền bị ông nội bà nội đuổi đi. Mà lúc đó ba lại không ở nhà, vốn không biết chuyện này. Lúc ba trở về, ông nội bà nội lại nói với ba là cô ấy vứt bỏ con, không từ mà biệt.”

Tiểu Cảnh Thời tức giận phồng má, “Ông nội bà nội sao có thể như vậy chứ?”

Biểu cảm của Phó Dẫn Tu cũng trầm xuống.

“Ông nội bà nội vẫn luôn nói với con là… là mẹ không cần con...”

“Cô ấy chưa từng không cần con, bảy năm nay cô ấy vẫn luôn rất nỗ lực tìm kiếm con. Vì muốn tìm con, cô ấy thậm chí còn bị bệnh, một căn bệnh rất nặng.” Mắt Phó Dẫn Tu đỏ bừng, giọng nói cũng trở nên khàn đặc.

“Vậy… vậy bệnh của mẹ đã khỏi chưa?” Tiểu Cảnh Thời khẩn trương hỏi.

“Vẫn chưa.” Phó Dẫn Tu lắc đầu, “Mãi vẫn chưa khỏi, năm xưa lúc sinh con ra lại bị đuổi đi, sức khỏe của cô ấy đã để lại mầm bệnh. Trên tinh thần, trên sức khỏe đều bị bệnh. Sau đó, bệnh trên mặt tinh thần đã khỏe lại, nhưng sức khỏe vẫn rất yếu. Lần này trúng đạn, sức khỏe càng suy yếu hơn.”

Hốc mắt Tiểu Cảnh Thời chớp mắt đã đỏ bừng, nước mắt rơi xuống, “Mẹ thật đáng thương, chúng ta đều không ở bên cạnh mẹ, không có ai chăm sóc mẹ cả, huhuhuhuhu...”

Tiểu Cảnh Thời bắt đầu nấc thành tiếng.

Sự chua xót hôm nay khó khăn lắm Phó Dẫn Tu mới kìm xuống được, lại bị tiếng khóc của Tiểu Cảnh Thời làm dâng lên. Anh nhẹ nhàng xoa xoa đầu Tiểu Cảnh Thời, “Chuyện này đừng nói với ông nội và bà nội con, bằng không họ sẽ gây bất lợi cho Đồng Đồng.”

“Sao ông nội bà nội lại đối xử tệ với Đồng Đồng như vậy chứ?” Tiểu Cảnh Thời thút thít nói.

Hô hấp của Phó Dẫn Tu cũng trầm xuống, “Chuyện này ba sẽ giải quyết, nhưng trước khi giải quyết xong, tuyệt đối đừng để ông bà nội biết.”

“Ba, không lẽ ba cũng không bảo vệ được Đồng Đồng sao?” Mắt Tiểu Cảnh Thời đỏ bừng nhìn anh.

Phó Dẫn Tu trầm mặc, nói: “Trong tay ba có người, nhưng trong tay ông bà nội cũng có người. Cũng có đôi lúc không phòng bị hết được. Hơn nữa, có thể nghìn ngày làm tặc, nhưng không thể nghìn ngày phòng tặc. Ý là chúng ta có thể chủ động xuất kích, nếu cứ mãi phòng thủ, chắc chắn sẽ có sơ sót.”

“Con sẽ bảo vệ Đồng Đồng, con sẽ không nói cho ông bà nội biết. Giờ con đã biết ông bà nội lừa con, con sẽ không mắc lừa nữa đâu.” Tiểu Cảnh Thời giơ tay lau nước mắt, “Con biết Đồng Đồng vẫn luôn rất yêu con.”

“Vào trong đi...” Phó Dẫn Tu xoa đỉnh đầu của Tiểu Cảnh Thời, “Là ba không tốt, đã hiểu lầm cô ấy, đối xử tệ với cô ấy. Sau này sẽ không như thế nữa.”

“Vậy sau này ba sẽ không ngăn cản con và Đồng Đồng gặp nhau nữa sao?” Đôi mắt đỏ bừng của Tiểu Cảnh Thời sáng lên.

“Không, ba còn mong cả gia đình chúng ta được ở bên nhau.”

Tiểu Cảnh Thời vui mừng nhoẻn miệng cười. Phó Dẫn nói: “Con cũng đừng vui mừng quá sớm, vì trước đây ba đã làm rất nhiều chuyện sai trái khiến Đồng Đồng không vui, bây giờ cô ấy không chịu gặp ba, huống hồ là về sống cùng với chúng ta.”

“Ồ!” Tiểu Cảnh Thời như bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Chẳng trách ba vội vội vàng vàng tìm con đến. Hóa ra là vì Đồng Đồng không chịu gặp ba!”

Phó Dẫn Tu đỏ mặt: “...”

“Hừm! Trước đây ba đúng là đã rất quá đáng! Con cũng không chịu nổi mà.” Hai tay Tiểu Cảnh Thời khoanh trước ngực, dáng vẻ như một người lớn.

Nếu không phải còn phải nhờ đến tiểu tử thối này, Phó Dẫn Tu không giáo huấn cậu một trận không được mà.

“Vậy rốt cuộc con có muốn Đồng Đồng về sống cùng chúng ta không?” Phó Dẫn Tu trầm giọng hỏi.

Vẻ mặt Tiểu Cảnh Thời đắc ý, “Con sao cũng được. Dù sao Đồng Đồng vẫn luôn rất thích con, con có thể đến ở cùng Đồng Đồng, nếu ba nhớ con, con trở về ở một ngày với ba.”

Phó Dẫn Tu: “...”

Ai thèm nhớ con chứ, ba nhớ vợ ba có được không?

Phó Dẫn Tu đen mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu con không dỗ cho Đồng Đồng trở về sống cùng chúng ta, vậy con cũng đừng mong được đến ở cùng cô ấy, cũng đừng hòng gặp mặt!”

“Hừ! Ba có muốn con giúp ba dỗ Đồng Đồng nữa không?” Bây giờ ai là đại gia còn không biết sao?

Phó Dẫn Tu cắn răng, hít thật sâu một hơi, trong lòng thầm nói: “Thằng nhóc này là do Đồng Đồng sinh, thằng nhóc này là do Đồng Đồng sinh.”

Bấy giờ mới thở ra một hơi, nói với Tiểu Cảnh Thời: “Con giúp ba dỗ Đồng Đồng, ba mua cho con xe cân bằng mà con thích.”

Tiểu Cảnh Thời suy nghĩ một lúc, hỏi: “Là kiểu bánh xe rất to đó sao?”

Phó Dẫn Tu không kiên nhẫn gật đầu, ngón tay vẽ một đường tròn lớn, “Là kiểu to như thế này.”

Mắt Tiểu Cảnh Thời lập tức sáng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.