Chương trước
Chương sau
Cậu cũng rất muốn có mẹ dịu dàng nói chuyện với cậu, xoa đầu cậu như vậy. Tuy bác và ông bà cũng rất thương cậu nhưng cảm giác vẫn rất khác.

“Cảnh Thời, mẹ cũng hi vọng có thể quang minh chính đại tuyên bố với tất cả mọi người con là con trai của mẹ. Nhưng mẹ không thể đưa con ra với thân phận con riêng được. Nếu không đám ký giả đó sẽ viết ra đủ điều gây tổn thương người khác.”

“Nhưng cho dù vậy thì người khác cũng nói con là một đứa trẻ không có mẹ.” Tiểu Cảnh Thời buồn bã.

Lòng Minh Ngữ Đồng đau nhói, cổ họng chua xót, “Đây là lỗi của mẹ và ba con, là ba mẹ không tốt!”

“Con không phải đang trách hai người. Con rất vui vì có thể làm con của ba mẹ.”

“Mẹ biết, mẹ cũng rất hạnh phúc vì có con.” Minh Ngữ Đồng dịu dàng nhìn Tiểu Cảnh Thời, “Nhưng người ngoài không biết sự tồn tại của mẹ, chỉ biết ba của con là Phó Dẫn Tu. Không có ai dám và không ai có thể điều tra được ba con. Còn quá khứ của mẹ không thể che giấu được. Con sẽ bị giới truyền thông làm phiền, sự riêng tư của con sẽ bị công khai trước công chúng. Trước khi tìm ra cách công khai mà không làm con tổn thương thì mẹ không thể mạo hiểm!”

Mạc Cẩm Tây vẫn luôn ngồi im lặng bên cạnh lắng nghe, vành mắt lặng lẽ đỏ hoe. Lời của Minh Ngữ Đồng khiến cậu nghĩ tới mẹ mình. Mẹ cậu biết mình sẽ bị bắt, sẽ chết nên không thể đưa cậu đi cùng, đành phải để cậu vào cô nhi viện.

Cậu nói với Tiểu Cảnh Thời: “Cảnh Thời, cậu hứa đi, nếu không sẽ khiến dì rất lo lắng. Chuyện này nhất định sẽ được giải quyết ổn thỏa, sau đó dì sẽ có thể quang minh chính đại ở bên cạnh cậu.”

“Con muốn bảo vệ mẹ, có khó khăn gì cũng sẽ ở bên cạnh mẹ. Nhưng nếu như vậy sẽ khiến mẹ lo lắng thì con sẽ nghe lời mẹ. Con sẽ sống tốt, an toàn, không để mẹ lo lắng.”

“Ừ.” Minh Ngữ Đồng xoa mái đầu tròn xoe của Tiểu Cảnh Thời, “Cảnh Thời lớn rồi, khi lớn hơn chút nữa sẽ có thể bảo vệ được mẹ.”

Tiểu Cảnh Thời ra sức gật đầu, “Con sẽ nỗ lực trưởng thành, nỗ lực bảo vệ Đồng Đồng!”

Minh Ngữ Đồng cũng xoa đầu Mạc Cẩm Tây, “Cẩm Tây cũng rất hiểu chuyện, cảm ơn con nhé!”

Mạc Cẩm Tây nhoẻn miệng cười, có chút ngại ngùng.

Ba người đang nói chuyện thì có ánh đèn xe từ từ tiến lại gần họ, ba chiếc xe dừng lại bên cạnh xe của Minh Ngữ Đồng, sau đó Minh Ngữ Tiền vội vàng xuống xe. Sau lưng anh còn có một đội Giáp vệ.

“Chị, có chuyện gì không?”

“Không có.”

“Em đã báo với Mạc gia rồi, bọn họ đã phái người đến, một lát nữa sẽ tới.”

Không lâu sau, Mạc Cảnh Thịnh tới, còn có phó quan của Mạc nguyên soái đi cùng, theo sau là một nhóm vệ sĩ được huấn luyện đặc biệt.

“Bác!” Mạc Cẩm Tây xông đến trước mặt Mạc Cảnh Thịnh.

Minh Ngữ Đồng nói: “Thật xin lỗi, hôm nay vốn định đến đưa tụi nhỏ đi chơi, kết quả lại gây phiền phức cho thằng bé.”

“Không sao, không phiền phức gì cả.” Mạc Cảnh Thịnh thấy Mạc Cẩm Tây đang nghiêng đầu nhìn anh, vừa nhìn đã biết cậu đang nghĩ gì.

Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười, nói với Minh Ngữ Đồng: “Có chuyện gì cần giúp đỡ thì cô cứ nói, không cần khách sáo.”

Sau khi Mạc Cảnh Thịnh dẫn Mạc Cẩm Tây đi, Minh Ngữ Đồng mới nói với Minh Ngữ Tiền và Giáp vệ: “Chị đã nói với Cảnh Thời rồi, Cảnh Thời sẽ về Lãng Viên trước. Chị sợ nó cùng chị trở về sẽ bị ký giả chụp được ảnh.”

Sau cùng, Giáp ba dẫn theo hai Giáp vệ đưa Tiểu Cảnh Thời về Lãng Viên, Giáp bốn và những người khác đưa Minh Ngữ Đồng và Minh Ngữ Tiền về nhà.

Khu họ sống quả nhiên bị không ít ký giả bao vây. Nhưng nhờ có Giáp vệ, hai người đã trở về nhà mà không gặp bất kì phiền phức nào cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.