Chương trước
Chương sau
“Vậy anh đã hỏi rõ Nghê Nhã Lâm chưa?”

“Khi mọi chuyện lộ ra thì anh đã hỏi cô ấy trước tiên.”

“Cô ta nói gì? Không thừa nhận phải không?”

Tưởng Lộ Liêm trầm ngâm một hồi, nói: “Cô ấy nói trước đó cô ấy không hề biết chuyện này, sao có thể nói ra?”

“Nhưng anh không tin phải không?”

“Xin lỗi.” Tưởng Lộ Liêm trầm giọng nói, “Anh nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Em phải tin anh, nhất định không phải anh nói.”

Minh Ngữ Đồng thở dài, “Tôi biết rồi, chuyện này tôi cũng sẽ điều tra.”

“Ngữ Đồng...” Tưởng Lộ Liêm còn định nói gì đó.

Minh Ngữ Đồng mệt mỏi ấn hai khóe mắt, “Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi sớm. Ngày mai còn có trận đánh ác liệt hơn.

Cúp máy, Minh Ngữ Đồng hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra nặng nhọc.

“Đúng rồi, tối mai có một buổi tiệc quan trọng, chị có đi không?” Minh Ngữ Tiền hỏi.

Cậu không khỏi phiền muộn, buổi tiệc đó sớm không tổ chức muộn không tổ chứ, cứ đúng lúc này lại diễn ra. Nếu Minh Ngữ Đồng tham gia, tối mai không biết sẽ bị người ta soi mói thế nào. Với tính cách của Minh Ngữ Đồng thì cô sẽ không tránh né.

Quả nhiên Minh Ngữ Đồng nói: “Đi, đương nhiên là phải đi! Chị trốn trong nhà không lộ diện, lẽ nào đám người đó sẽ nói ít vài câu sao? Dù thế nào thì bọn họ cũng sẽ nói chị, chi bằng cứ đối diện sớm một chút. Vốn dĩ tin tức mà truyền thông đưa ra cũng chẳng có chứng cứ xác thực, nhưng nếu chị không lộ diện, không phải là chị đang chột dạ sao?”

Minh Ngữ Tiền mỉm cười thoải mái, nếu lựa chọn trốn tránh thì không còn là Minh Ngữ Đồng nữa. Không cần hỏi chuyện này, thật ra cậu đã biết đáp án rồi.

“Em biết rồi, tối mai em bảo vệ chị.” Minh Ngữ Tiền nói.

Minh Ngữ Đồng không từ chối, “Vậy thì nhờ vào em đấy.”

Thu dọn xong, Minh Ngữ Đồng trở về phòng nghỉ ngơi. Tuy Tiểu Cảnh Thời và Mạc Cẩm Tây đều nghe lời, nhưng dù sao cũng ở trong khu vui chơi ồn ào, lại liên tục tập trung tinh thần chăm sóc hai đứa trẻ, Minh Ngữ Đồng cảm thấy còn mệt hơn cả thức đêm tăng ca.

Minh Ngữ Đồng thành bộ thay đồ ngủ thoải mái, nằm lên giường, cầm điện thoại lên. Cô mở khóa màn hình ra xem, sau đó lại tắt, trong lòng rất trống trải.

Hôm nay Phó Dẫn Tu có gọi cho cô nhưng vì trong khu vui chơi khá ồn ào nên không cô nghe thấy. Đến khi cô gọi lại thì phía Phó Dẫn Tu lại không bắt máy. Vậy nên cả ngày hôm nay hai người chưa nói chuyện được với nhau.

Trong lòng Minh Ngữ Đồng trầm ngâm, có chút buồn bã. Giáp vệ đang bảo vệ cô dĩ nhiên là do sự điều động của Phó Dẫn Tu. Không biết hiện giờ anh đang bận chuyện gì mà không có thời gian gọi cho cô?

Minh Ngữ Đồng nằm nghiêng mình nhìn vào điện thoại bên cạnh gối. Cô muốn nghe giọng anh, nhưng lại không muốn chủ động gọi trước cho anh.

Cô dứt khoát xoay người, quay lưng về phía điện thoại, không thèm nghĩ đến anh nữa. Nhưng rõ ràng là cô đã nhắm mặt lại, nhưng trong đầu vẫn cứ hiện ra gương mặt của Phó Dẫn Tu. Càng nghĩ càng tức giận, hận vì anh không thể xuất hiện trước mặt cô, để cô đánh anh một trận.

Lúc này âm thanh báo tin nhắn ở điện thoại vang lên. Là tin nhắn của Phó Dẫn Tu.

“Đang yên đang lành gửi tin nhắn gì chứ?” Minh Ngữ Đồng lẩm bẩm nói, ấn mở xem, Phó Dẫn Tu bảo cô lên wechat.

Cô ấn mở wechat, Phó Dẫn Tu lập tức gửi yêu cầu gọi video. Không lâu sau, màn hình hiện lên gương mặt của Phó Dẫn Tu. Anh vẫn còn mặc áo khoác lông màu đen, bên trong là áo sơ mi đồ vest chỉnh tề giống như đang đi giải quyết công việc. Trong màn hình phía sau xuất hiện một vài khung cảnh, có thể nhìn thấy anh đang ngồi trên xe.

“Anh vừa xong việc sao?”

“Ừ.” Phó Dẫn Tu giơ tay lên xem đồng hồ rồi mỉm cười, “Vẫn chưa muộn lắm.”

Minh Ngữ Đồng mím môi, đã 10 giờ hơn rồi mà không muộn sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.