Chương trước
Chương sau
Nghĩ đến Phó Dẫn Tu, mặt Minh Ngữ Đồng hơi đỏ lên, nhưng không phủ định lời của Nghê Nhã Lâm.

“Tôi đến gặp cô để nói với cô một tiếng, không phải là tôi làm. Cô tin thì tin, không thì thôi, trong lòng tôi cũng không hổ thẹn. Ban đầu tôi thật sự rất hiếu kỳ, anh ấy thích cô như vậy, không từ bỏ được, vậy tại sao lại buông tay? Vì thế tôi mới hỏi anh ấy. Nhưng chẳng kịp hỏi gì thì anh ấy đã hôn mê bất tỉnh.”

Minh Ngữ Đồng bắt lấy trọng điểm trong lời nói của Nghê Nhã Lâm. Nghê Nhã Lâm chỉ là không kịp hỏi điều gì, không có nghĩa là không hỏi được gì nếu có đủ thời gian. Vậy chứng tỏ Tưởng Lộ Liêm rất có khả năng sẽ vì câu hỏi của Nghê Nhã Lâm mà nói hết bí mật của cô ra.

“Cảm ơn.” Minh Ngữ Đồng nói.

Nghê Nhã Lâm ngẩn ra, “Cô... cô tin tôi?”

Minh Ngữ Đồng mỉm cười, “Tôi tin chứ, vì tôi biết là ai làm rồi. Xin lỗi vì trước đó đã hiểu lầm cô, là tôi nên xin lỗi cô.”

“Tóm lại tôi đến để nói với cô chuyện này, giờ đã nói rõ rồi. Tạm biệt.” Nghê Nhã Lâm lớn tiếng nói xong thì xoay người đi.

Minh Ngữ Đồng nhìn bóng dáng của Nghê Nhã Lâm biến mất, lắc đầu. Tâm trạng không vui trước đó của cô, sau khi nói chuyện với Nghê Nhã Lâm thì liền trở nên tốt hơn.

Cô đang chuẩn bị trở vào, kết quả nhìn thấy Minh Tư Liên đi ra. Minh Ngữ Đồng dừng bước, thần sắc dịu dàng trước đó trở nên lạnh lùng.

Từ khi bị vạch trần bộ mặt thật, ở trước mặt Minh Ngữ Đồng, Minh Tư Liên cũng lười tiếp tục giả vờ. Cô ta mặt đầy mỉa mai đi qua, nghĩ tới lời của Minh Ngữ Đồng và Nghê Nhã Lâm.

Lúc này Minh Tư Liên đứng trước mặt Minh Ngữ Đồng, lạnh lùng nhếch miệng, mỉa mai nói: “Chị, em thật khâm phục chị! Xảy ra chuyện xấu hổ như vậy mà chị vẫn có thể tham gia tiệc như chẳng có gì xảy ra, không hề sợ người khác cười nhạo hay sao?”

“Xảy ra chuyện không hay, sao tôi lại không biết? Tôi chỉ nhớ Trương lão đã đích thân đứng ra giải thích cho tôi. Tôi không biết từ lúc nào sức khỏe không tốt cũng trở thành chuyện không được gặp người khác. Hãm hại tôi rồi mà còn dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi thật khâm phục cô!”

“Chị nói cái gì? Em nghe không hiểu.”

Lúc nãy cô ta nghe Minh Ngữ Đồng nói với Nghê Nhã Lâm, biết được là ai làm, nhưng cô không chút lo lắng. Biết rồi thì đã sao, hai người họ đã vạch trần bộ mặt với nhau hết rồi.

Suy nghĩ này của Minh Tư Liên thật sự hiện ra rất rõ trước mắt của Minh Ngữ Đồng.

Minh Ngữ Đồng cười nhạo Minh Tư Liên suy nghĩ thật ngu ngốc. Rõ ràng là không có đầu óc, lại còn thích làm chuyện hãm hại người khác.

“Tin tức được đăng trước tiên là từ hãng truyền thông E, tuy bọn họ và cô đã ký thỏa thuận bảo mật nhưng tôi sẽ có cách khiến cho bọn họ nói ra.”

Vì thỏa thuận gì cũng không quan trọng bằng mạng sống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.