Chương trước
Chương sau
Phía sau ầm ầm truyền đến tiếng bước chân vội vã của Phương Thiên An, “Vẫn chưa đến sao?”

Trong lòng Minh Tư Liên mừng thầm, biểu cảm cũng thả lỏng.

Phó Dẫn Tu hừ lạnh một tiếng, “Chỉ dựa vào chút mánh khóe vụng về này của cô mà muốn hãm hại Đồng Đồng nhà tôi?”

Khóe môi Minh Ngữ Đồng giật giật, anh có thể nói chuyện đàng hoàng được không?

Minh Tư Liên nghẹn lời, ánh mắt liếc nhanh về phía Minh Ngữ Đồng, thật không thể đem hình tượng Minh Ngữ Đồng giỏi giang độc lập với cách gọi ngọt ngào “Đồng Đồng nhà tôi” đặt cạnh nhau được.

Minh Tư Liên còn chưa hiểu ra, rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Phản ứng của người đàn ông trước mắt này, hoàn toàn khác với tưởng tượng của cô ta.

Đúng lúc này Phó Dẫn Tu đột nhiên giơ tay, hung hăng tặng cho Minh Tư Liên một bạt tai. Minh Tư Liên suýt nữa thì bị anh đánh đến rút gân, cả người theo lực đánh bị ngã về sau một đoạn. Minh Tư Liên không cần diễn cũng đã rất thảm rồi. Cô ta “Bịch” một tiếng ngã lăn ra đất, mặt đập thẳng xuống sàn.

Phó Dẫn Tu châm biếm, “Không phải cô thích diễn sao? Vậy chi bằng làm thật một chút, để cô đỡ mệt.”

Nhưng lúc anh quay đầu sang nhìn Minh Ngữ Đồng, thái độ đã hoàn toàn thay đổi. Vẻ mặt niềm nở kèm theo một nụ cười sủng ái, nắm chặt tay Minh Ngữ Đồng, “Ai bảo cô ta dám tính kế hại em, anh sẽ không tha cho cô ta đâu.”

Minh Ngữ Đồng: “...”

Minh Tư Liên vừa mới ngẩng đầu lên, cố gắng chống tay ngồi dậy, mái tóc vẫn rũ rượi, gần như che hết toàn bộ gương mặt. Một bên tai bị Phó Dẫn Tu tát gần như điếc đặc, ù ù chẳng nghe thấy gì.

Phó Dẫn Tu thấy Minh Ngữ Đồng không nói gì, cứ tưởng cô thấy mình ra tay đánh người nên thấy khó chịu.

Anh vội giải thích với Minh Ngữ Đồng: “Đồng Đồng, em yên tâm. Những người khác anh đều có thể ra tay không chút do dự, chỉ với mỗi mình em là không như thế, đến cả một sợi lông tơ của em anh cũng không nỡ làm hại. Hơn nữa loại tiện nhân này vốn không cần nương tay. Chỉ tại em quá hiền lành.”

Minh Tư Liên nghe xong, suýt chút nữa thì tức hộc máu.

Minh Ngữ Đồng hiền lành?

Người đàn ông không biết từ đâu chui ra này, nói mấy lời điên khùng gì vậy chứ?

Lúc Minh Ngữ Đồng hại cô, một chút hiền lành cũng chẳng có!

Hơn nữa, anh ta biết chuyện Minh Ngữ Đồng và người đàn ông khác có gian tình mà vẫn có thể không để tâm chút nào sao?

Có phải anh ta điên rồi không?

“Tư Liên!” Phương Thiên An vừa rẽ vào, liền nhìn thấy Minh Tư Liên nhếch nhác nằm bò trên đất run run, bà hét thất thanh một tiếng, vội chạy đến.

“Tư Liên, con sao vậy?” Phương Thiên An đỡ Minh Tư Liên dậy.

Phương Thiên An giúp Minh Tư Liên chỉnh trang tóc tai, khi bà ta vén mái tóc của Minh Tư Liên ra sau, ngay lập tức để lộ một nửa bên mặt đỏ bừng sưng húp như bánh bao của cô ta. Khóe miệng bị đánh đến chảy máu, mấy cái răng bên trong cũng lung lay, còn nếm được cả vị máu tanh trong miệng.

“Ba, mẹ!” Minh Tư Liên lập tức òa khóc. Nhưng cô ta lại chỉ có thể cử động một nửa mặt, bên còn lại sưng húp, chỉ cần nói chuyện là đau không chịu được.

Phương Thiên An vô cùng tức giận nhìn sang Phó Dẫn Tu và Minh Ngữ Đồng, “Ngữ Đồng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Không đợi Minh Ngữ Đồng lên tiếng, Phó Dẫn Tu đã vô cùng tức giận chỉ vào Minh Tư Liên, “Sao bà không đi hỏi cô ta? Bản thân cô ta không biết xấu hổ dám quyến rũ tôi, chủ động dâng hiến! Tôi là của Đồng Đồng, đương nhiên không thể bị cô ta làm dơ bẩn!”

Minh Ngữ Đồng: “...”

“Tôi đã cảnh cáo cô ta, nếu cô ta còn bước đến, tôi sẽ ra tay. Cô ta không tin, vậy tôi đành phải thật sự ra tay thôi.” Phó Dẫn Tu nói rất nghiêm túc, nhưng không hiểu sao vẫn mang chút vô lại.

Phương Thiên An: “...”

Minh Tịnh Thủy: “...”

Trước khi họ đến, ở đây cũng chỉ có Minh Ngữ Đồng và Phó Dẫn Tu, Phó Dẫn Tu nói gì, Minh Ngữ Đồng cũng không thể phủ nhận. Vậy không phải anh ta có thể tùy ý bịa chuyện sao?

“Không phải, không phải!” Minh Tư Liên vội lắc đầu, “Là anh ta ra tay trước, không hỏi phải trái gì đã đánh con. Còn cả chị nữa… chị ấy nói, nói con đem chuyện chị ấy không thể sinh con lan truyền ra ngoài. Con không làm!”

Phương Thiên An vốn còn đang tức giận, nhưng lúc nghe câu này của Minh Tư Liên, đột nhiên trở nên trầm mặc. Thấy phản ứng này của Minh Tư Liên, bà ta cũng tin chuyện này quả thật là do Minh Tư Liên làm. Bà thở dài, nói với Minh Ngữ Đồng: “Bất luận thế nào đi nữa thì cũng không thể đánh người như vậy. Có gì không thể trở về từ từ nói sao?”

Minh Ngữ Đồng khó xử thở dài, “Vâng, cháu đương nhiên biết điều này. Trước đó Tư Liên chạy đến tìm cháu, trong tay cháu có chứng cứ chứng minh Tư Liên tung tin hại cháu, em ấy đã nói với công ty truyền thông E chuyện cháu không thể sinh con, còn ký hợp đồng bảo mật với họ. Bây giờ hợp đồng bảo mật đó đang nằm trong tay cháu. Nhưng cháu cũng muốn trở về, sau đó cả nhà chúng ta ngồi xuống nói chuyện, từ từ làm rõ chuyện này.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.