Chương trước
Chương sau
“Đợi tài xế đến cũng phải đợi rất lâu, một mình cô đứng đây không ngại sao?” Minh Ngữ Tiền mỉm cười hỏi.

“Biết rồi còn hỏi!” Nghê Nhã Lâm xù lông, cảm thấy tên này đúng là quá đáng ghét.

Vừa rồi còn xin lỗi cô, kết quả bây giờ lại cứ thích vạch trần vết sẹo của cô. Tuy cô và Tưởng Lộ Liêm chia tay rất quả đoán, dứt khoát thẳng thắn, không dài dòng dây dưa. Nhưng suy cho cùng cũng từng có thiện cảm với Tưởng Lộ Liêm, nếu không cũng đã không đồng ý qua lại với anh ta. Tuy nói chưa sâu đậm, nhưng chia tay khó tránh vẫn có chút khó chịu. Điều quá đáng nhất là chia tay rồi cô sẽ rất buồn.

“Lên đi, tôi đưa cô về. Bằng không cô cứ đứng ở đây đợi tài xế đến đón, người khác nhìn thấy không chừng sẽ suy diễn những điều không hay về cô.”

“Ví dụ như cô và Tưởng Lộ Liêm đã cãi nhau, cô bị anh ta đá…”

“Nói bậy! Rõ ràng là tôi đề nghị chia tay mà!”

“Phải, phải. Tôi biết, nhưng người khác đâu biết.” Minh Ngữ Tiền liên tục gật đầu, “Lên đi.”

Nghê Nhã Lâm nghi ngờ nhìn anh ta, “Sao anh lại tốt bụng vậy? Đột nhiên tốt với tôi như vậy, muốn làm gì? Vừa rồi tôi đã đem tất cả những chuyện tôi biết nói ra hết rồi, không hề che giấu.”

Nghê Nhã Lâm nói xong, đột nhiên nghĩ đến một khả năng khác, bất giác bước lùi về sau một bước, “Tôi sẽ không nói ra ngoài, anh không cần lo lắng. Tuyệt đối… tuyệt đối đừng bảo Phó Dẫn Tu đến đối phó tôi!”

Minh Ngữ Tiền: “...”

Trước đó Nghê Nhã Lâm nói IQ của cô ta rất cao, Minh Ngữ Tiền xem như đã tin. Nhìn xem bộ não này, vừa chớp mắt đã nghĩ ra nhiều khả năng như vậy rồi, phản ứng cũng nhanh lắm.

Minh Ngữ Tiền đành thở dài: “Tôi hay Phó Dẫn Tu đều sẽ không làm gì cô. Tôi thật sự cảm thấy có lỗi vì hành vi và thái độ của mình trước kia, cũng cảm ơn cô đã đứng ra làm chứng cho chị tôi. Bây giờ nếu cô đang cần giúp đỡ, tôi không có lý do gì không giúp, phải không?”

Nghê Nhã Lâm do dự nhìn sang ghế phụ, Minh Ngữ Tiền nói: “Lại có người ra rồi, đang nhìn về phía cô đó.”

Nghê Nhã Lâm vừa nghe, cũng chẳng dám quay đầu, hừ khẽ vài tiếng rồi ngồi vào xe. Minh Ngữ Tiền không lừa cô, quả là có người vừa bước ra, hơn nữa còn là người nổi tiếng nhiều chuyện.

“Còn không mau lái đi!” Nghê Nhã Lâm vội thúc giục.

Minh Ngữ Tiền mỉm cười, lái xe rời đi.

“Trước kia thái đội của anh đối với tôi vô cùng tệ, nhưng tôi không thèm tính toán với anh, còn giúp chị anh. Bây giờ anh đưa tôi về, xem như chúng ta hòa nhau, tôi sẽ không cảm ơn anh đâu.”

Minh Ngữ Tiền mỉm cười gật đầu, “Ừm, không cần cảm ơn, hơn nữa, đối với sự thất lễ của tôi trước kia, chút chuyện này vốn không thể xem là bù đắp gì, cũng không thể xem là hòa.”

Anh chàng này sao đột nhiên lại trở nên dễ nói chuyện thế chứ, tính tình cũng tốt nữa.

Không lẽ là vì cô đã chia tay với Tưởng Lộ Liêm sao?

Nghê Nhã Lâm bĩu môi, quả là người cuồng chị gái.

***

Minh Ngữ Đồng và Phó Dẫn Tu ngồi trong một chiếc xe, Giáp một và Giáp hai ngồi ở phía trước, hai người họ ngồi phía sau.

“Chuyện của Minh Tư Liên, em định sẽ xử lý thế nào?” Phó Dẫn Tu hỏi.

“Trong tay tôi có chứng cứ là do cô ta làm, nhưng nghĩ lại cũng chẳng có tác dụng gì. Trưởng bối trong nhà không lẽ còn muốn bắt cô ta lấy mạng để đền sao? Họ sẽ không đâu.”

“Hơn nữa còn có chú thím ở đó, phản ứng của họ hôm nay anh cũng thấy rồi đó, đặc biệt là thím, nhất định sẽ bảo vệ cô ta. Cho dùng tôi muốn cho cô ta một bài học, cũng không phải một lần hai lần cô ta phạm lỗi là có thể giáo huấn được.” Minh Ngữ Đồng ủ rũ nói.

“Anh có thể ra tay.” Phó Dẫn Tu nói, “Em muốn xử lý cô ta thế nào?”

Minh Ngữ Đồng mỉm cười, “Sau này mới nhờ anh ra tay vậy, cho tôi mượn vài Giáp vệ được không?”

Phó Dẫn Tu không hỏi cô muốn làm gì đã đồng ý.

“Không hỏi tôi muốn làm gì sao?” Minh Ngữ Đồng bật cười.

“Không cần, tùy em muốn làm gì cũng được.” Phó Dẫn Tu nói, vui vẻ nắm chặt tay cô, “Anh thích khi em không khách khí với anh như thế.”

Minh Ngữ Đồng: “...”

Minh Ngữ Đồng cố kéo tay của mình ra nhưng vẫn không thể rút khỏi lòng bàn tay của anh nên đành thôi.

“Tôi muốn điều tra cuộc sống và những chuyện trước đây của Minh Tư Liên. Giáp bốn nói trong tay cậu ta có thứ liên quan đến Minh Tư Liên muốn đưa cho tôi xem.” Minh Ngữ Đồng giải thích.

“Trong tay Giáp hai cũng có.” Phó Dẫn Tu nói.

Giáp hai đưa tới một tập hồ sơ. Minh Ngữ Đồng đón lấy, mở ra xem, bên trong là những bức ảnh. Trong ảnh là khung cảnh chiều hôm nay bên ngoài thẩm mỹ viện chỗ rẽ bên đường, Minh Tư Liên đang đứng nói chuyện với một người phụ nữ.

“Minh Tư Liên có quen với cô công nhân vệ sinh này sao?” Minh Ngữ Đồng lẩm bẩm một mình, lập tức hiểu ra, “Chắc là người quen trước đây của cô ta.”

“Vâng, nhưng hai người họ xảy ra mâu thuẫn, không nói chuyện được, cuối cùng mạnh ai nấy đi.” Giáp hai đáp, “Có cần chúng tôi điều tra cô công nhân vệ sinh này không?”

“Ừm, điều tra cho rõ ràng.” Minh Ngữ Đồng gật đầu.

Xếp lại mấy bức ảnh, cô giải thích với Phó Dẫn Tu, “Phải khiến chú và thím không muốn bảo vệ cô ta nữa mới được. Hoặc là cho dù họ có muốn bảo vệ, nhưng ông bà cũng không đồng ý.”

Phó Dẫn Tu gật đầu, “Nếu em đã muốn tự mình giải quyết, vậy giao hết cho em. Nhưng nếu cần anh làm gì thì cứ nói.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.