Chương trước
Chương sau
Minh Ngữ Đồng: “...”

Có thể đừng ở phía sau gây rối như vậy không, nước mắt của cô suýt chút nữa đã bị câu nói của anh làm nghẹn lại luôn có biết không hả?

Mọi người: “…”

“Cái gì mà nhà anh có, anh nghĩ nhà chúng tôi không có chỗ sao?” Minh Ngữ Tiền vừa mới đưa Nghê Nhã Lâm về nhà, đến hơi muộn một chút. Vừa bước vào nhà đã nghe thấy Phó Dẫn Tu lớn giọng phát biểu, liền lập tức phản bác.

Mọi người: “…”

Đây là trọng điểm sao?

“Con không cần đi đâu cả, cứ ở nhà.” Minh Tịnh Sơn nói, “Không lẽ còn ức hiếp người đến mức chiếm vị trí của con sao?”

“Anh cả...” Phương Thiên An vừa lên tiếng đã bị Minh Tịnh Thủy kéo lại. “Bà đủ rồi đó!” Minh Tịnh Thủy cảnh cáo Phương Thiên An, “Đừng ép tôi.”

“Minh Tư Liên trở về mới chỉ được một thời gian ngắn đã năm lần bảy lượt gây chuyện.” Minh lão gia nói, “Trước đây lúc con bé chưa trở về, trong nhà mọi thứ đều rất tốt, việc gì đúng việc gì sai, nhìn sơ cũng đã biết.”

“Ba...” Phương Thiên An không dám tin.

Không lẽ lão gia muốn vứt bỏ Minh Tư Liên sao?

“Ông nội!” Minh Tư Liên cũng hốt hoảng gọi.

“Ta nhớ trước đây tuy Tư Liên đã học đại học nhưng chuyên ngành cũng không tốt lắm, trường học cũng không phải trường có tiếng.” Minh lão gia nói, “Cộng thêm vòng giao tiếp trước đây của con bé cũng quá nhỏ, khó tránh kiến thức nông cạn nên mới bỏ tâm tư vào những chuyện như vậy. Cho con bé đến nước Y du học, gia đình chúng ta cũng từng sống ở đó một thời gian rất dài, ở đó cũng có chút quen biết. Ở nước Y học hành cho tốt, không thi đậu đại học Y thì đừng về nữa.”

Phương Thiên An vô cùng sốt ruột. Đây rõ ràng đang muốn làm khó Tư Liên, không muốn cho Tư Liên trở về!

Đại học Y khó vào đến nhường nào, đến cả những học sinh cao trung đang học, mười người chưa chắc có một người thi vào được. Minh Tư Liên đã tốt nghiệp từ lâu, những kiến thức đã học trước đây sớm đã quên hết.

“Ba, nước Y sao được chứ? Bên đó rất hỗn loạn, không an toàn!”

“Có gì không an toàn chứ, trước đây không phải gia đình chúng ta cũng đã sống ở đó một thời gian dài sao?”

“Nhưng chúng ta là cả một gia đình lớn, Tư Liên lại chỉ có một mình!”

“Nếu con đã không yên tâm như vậy, vậy thì con đi cùng con bé đi. Nhiều năm qua, không phải con vẫn luôn áy náy vì không thể ở bên cạnh chăm sóc con bé sao? Lần này xem như cho con cơ hội.” Minh lão gia lạnh giọng nói.

Minh lão gia lạnh lùng nhìn sang Minh Tịnh Thủy: “Nếu con cũng không nỡ thì cũng đi cùng đi.”

Minh Tịnh Thủy thở dài, nói: “Con sẽ đi cùng, nhưng không phải vì không nỡ để họ đi, chỉ là con phải qua đó trông chừng họ. Hai mẹ con này hồ đồ, để họ sống bên đó, không chừng lại gây ra chuyện gì khác. Hai mẹ con nó hồ đồ, nhưng con thì không.”

Sắc mặt Minh lão gia dịu xuống, cuối cùng cũng vui vẻ một chút.

“Vậy cả nhà ba người các con qua đó đi.”

Nói xong, đôi vai Minh lão gia chợt chùng xuống, nháy mắt đã già đi rất nhiều. Ông đầy áy náy nhìn sang Minh Ngữ Đồng, “Ngữ Đồng, xin lỗi, lần này ông nội xem như vẫn chưa thể làm chủ cho cháu. Tư Liên gây tổn thương lớn như vậy cho cháu, ta lại chỉ có thể để nó ra nước ngoài du học.”

Minh Ngữ Đồng im lặng.

“Trong lòng cháu hận ông phải không? Nhưng... dù sao nó cũng là cháu gái của ông, ông nội lớn tuổi rồi, chỉ muốn con cháu đều được khỏe mạnh, đều ở bên cạnh ông.”

Minh Ngữ Đồng lắc đầu, “Cháu hiểu, là cháu đã gây phiền phức cho ông.”

“Sao lại là cháu chứ?” Minh lão gia thở dài ngao ngán, liếc sang Minh Tư Liên bên cạnh.

“Ông nội, ông quá thiên vị rồi!” Minh Tư Liên nói.

Minh lão gia tức giận, huyệt Thái Dương cũng giật giật theo, “Cháu nói ta thiên vị?”

“Phải! Cháu không giống với Minh Ngữ Đồng, cháu không giống chị ấy từ nhỏ lớn lên bên cạnh ông bà. Giữa chúng ta không có tình cảm sâu đậm như vậy. Trong mắt ông bà, Minh Ngữ Đồng mới là cháu gái ruột của hai người, cháu chỉ là một đứa nửa chừng nhận về, có thể có tình cảm gì chứ? Mọi người cảm thấy Minh Ngữ Đồng thông minh, tài giỏi, lại hiếu thuận, trước nay còn chưa từng gây chuyện rắc rối. Còn cháu thì sao? Tốt nghiệp từ trường đại học bình thường, đến cả học lực cũng làm mọi người xem thường, tầm nhìn thấp, không thông minh, từ nhỏ lại không sống cùng mọi người. Ngoài huyết thống ra, chẳng có điểm nào đáng để mọi người xem trọng. Thế nên bây giờ mọi người vì Minh Ngữ Đồng mà vứt cháu ra ngoài. Đây không gọi là thiên vị thì là gì chứ?”

Vì cô ta, ông đã khiến Minh Ngữ Đồng đau lòng. Bây giờ cô ta lại còn chất vấn bảo ông thiên vị?

“Nếu ta thiên vị, ta đã sớm đánh chết đồ ngu xuẩn như cô rồi!” Minh lão gia tức giận nói.

“Cô năm lần bảy lượt nghĩ kế làm hại Ngữ Đồng. Đầu tiên Ngữ Đồng bị cô hại đến phát sốt. Còn cô thì sao? Chỉ bị nhốt ở nhà vài ngày, vẫn có thể tận hưởng cuộc sống thoải mái. Lần này Ngữ Đồng bị cô hại mất hết danh tiếng. Cô lại chỉ bị đưa ra nước ngoài du học, cô nói đây là trừng phạt sao? Ta đã hổ thẹn với Ngữ Đồng lắm rồi, cô còn nói với ta, ta thiên vị? Phải! Ta thiên vị, ta đúng là đã thiên vị, không làm chủ cho Ngữ Đồng, ta đã không còn mặt mũi nhìn Ngữ Đồng! Nếu cô đã nói như vậy, vậy ta sẽ thật sự thiên vị một lần. Gọi luật sư La đến đây!”

Trong nửa tiếng trước khi luật sư La đến, bầu không khí trong phòng yên lặng đến mức nghe thấy từng hơi thở, không một ai dám lên tiếng.

Luật sư La tới, áo khoác còn chưa kịp cởi ra đã vội hỏi: “Minh lão gia, có chuyện gì sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.